Không sao đâu, 612 đã đi mua thuốc rồi.
Bởi vì hôm nay là ngày bá tước ra khỏi cửa nên cậu phải nhanh chóng xuất hiện ở dưới nhà để đưa tiễn ông ta. 612 cũng xuất hiện bên cạnh cậu để theo dõi tình hình.
"Xin lỗi phu nhân, bởi vì công việc gấp nên ta..." - Bá tước áy náy nhìn phu nhân nhỏ của mình. Vừa mới đón vợ mới về nhà vậy mà hôm sau hắn đã vội vàng rời đi, nếu đến tai những người khác hẳn sẽ có tin đồn không hay về Mạc Dao.
"Không sao đâu ạ."
Thiếu niên ngoan ngoãn lắc đầu. Thật ra cậu mong bá tước ở nhà lâu hơn một chút. Tất nhiên không phải vì cậu có tình cảm gì đặc biệt, chỉ là nếu bá tước ở nhà, mẹ kế sẽ phải đóng vai một người mẹ dịu dàng với Lọ Lem. Như vậy cậu sẽ không phải làm việc tội lỗi.
Bên kia, bá tước đã dặn dò xong con trai của mình. Trước khi đi, ông ta còn hướng về phía Mạc Dao, dùng đôi mắt từ ái nhìn cậu.
"Ta hi vọng chị em... khụ, mẹ con hai người có thể chung sống hòa thuận trong thời gian tới."
[Giả vờ thân mật đi.]
"Tất nhiên rồi ạ."
Mạc Dao không hề do dự ôm Lọ Lem vào lòng. Thiếu niên nhỏ tuổi có chút hoảng hốt khi bản thân được mẹ kế thân cận. R-rõ ràng hôm qua "nàng" còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ hắn, vì sao lúc này lại... Nhưng hắn không muốn tìm hiểu nữa. Hơi ấm cùng mùi hương ngọt ngào từ trên người mẹ kế truyền đến khiến hô hấp của hắn trở nên khó khăn. Đây là lần đầu tiên hắn gần gũi với một người như vậy, cho dù là phụ thân cũng không đến mức này.
Tuy nhiên, khoang ngực vẫn chưa hút no hương thơm ngọt lịm trên người mẹ kế, cơ thể ấm áp vừa rồi đã nhanh chóng tách ra. Lọ Lem ngơ ngác nhìn mẹ kế lạnh lùng buông mình ra, đi về phía hai người con riêng của mình.
******
Xe ngựa lăn bánh dần rời khỏi tòa trang viên xa hoa lộng lẫy. Mạc Dao có chút căng thẳng nhìn hai người con nuôi của mình. Khác với Lọ Lem vẫn còn tin tưởng người mẹ kế mới đến, cặp anh em Red và Yellow đã quá hiểu "nàng". Chúng biết "nàng" có bao nhiêu xấu xa cùng độc ác.
"Hiện tại cũng không ở nhà bá tước nữa. Bớt ra vẻ hiền lành lương thiện đi!"
Kỵ sĩ tóc đỏ trong hình dạng con trai nuôi Red, lạnh lùng nhìn "thiếu nữ" xinh đẹp ngồi đối diện với mình.
"Cũng đúng."
Mạc Dao như hiểu ra chuyện gì đó mà gật đầu. Red lập tức bày ra vẻ mặt "ta biết ngay mà". Hắn không biết lần này ả phụ nữ độc ác này sẽ bày ra trò gì nhưng chắc chắn sẽ khiến cả hai anh em không dễ chịu. Có thể là bắt hắn cùng anh trai xuống xe ngựa và đi bộ đến trại tình thương hoặc cũng có thể là cho cả hai nhịn đói vài ngày. Tuy nhiên, khi thấy quyển sách chìa ra trước mặt mình, thiếu niên tóc đỏ có chút ngơ ngác mà nhìn mẹ kế.
"Đọc hết quyển này đi." - Mạc Dao ra lệnh.
Thiếu niên đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Mẹ kế xấu tính như vậy chắc chắn là do đọc ít sách. Vậy nên để diễn tròn vai, thiếu niên sẽ không động đến một quyển sách nào. Nếu có tò mò nội dung trong sách cậu chỉ cần ép con trai nuôi đọc cho mình nghe là được. Vừa mang tiếng bắt nạt họ vừa có thứ để giải trí. Mạc Dao quá thông minh!
"Ngươi..." - Thiếu niên tóc đỏ kinh ngạc nhìn cậu.
"Chẳng lẽ ngươi không biết chữ." - Nghĩ đến bản thân từng bị em trai xấu tính bắt nạt, thiếu niên liền hả hê. - "Lớn như vậy rồi còn không biết đọc sách."
"..."
Hình như mẹ kế đã quên mất chính "nàng" là người không cho hai người họ đọc sách.
Tất nhiên Mạc Dao không hiểu được ánh mắt kinh ngạc của Red là có ý gì, thiếu niên ôm quyển sách nhìn sang Yellow đang im lặng nhìn ra ngoài cửa. 612 nói dù mất đi trí nhớ nhưng tính cách của cả hai vẫn như vậy. Hóa ra trưởng kỵ sĩ hồi nhỏ lại là một đứa nhóc hướng nội. Thiếu niên không có ký ức về lần bị thôi miên đó nên vẫn cho rằng trưởng kỵ sĩ là người tốt. Khi Yellow nhìn sang cậu, Mạc Dao liền theo bản năng mỉm cười với hắn.
"Người muốn con đọc sách cho người nghe?"
Thiếu niên liên gật đầu nhưng nhớ đến mình đóng vai ác, cầu liền bày ra vẻ mặt kênh kiệu:
"Ta ra lệnh cho ngươi phải đọc sách cho ta nghe."
Mạc Dao còn cho rằng thiếu niên tóc vàng sẽ bày ra vẻ mặt ghét bỏ giống như em trai mình nhưng hắn lại chỉ yên lặng cầm lấy quyển sách, bắt đầu đọc từng vần thơ bên trong.
*****
Khi Yellow đọc được nửa quyển cũng là lúc xe ngựa dừng trước trại tình thương do mẹ kế lập ra. Nói là trại tình thương nhưng trên thực tế đây là nơi mẹ kế lén lợi dụng sức lao động của trẻ em để làm giàu cho mình.
Cặp anh em xuống trước sau đó đến Mạc Dao. Khi Red vừa đặt chân xuống mặt đất, phía sau chợt vang lên giọng nói có phần nũng nịu của mẹ kế.
"Ta ra lệnh cho ngươi phải đỡ ta."
Thiếu niên tóc đỏ còn cho rằng mình nghe lầm. Chẳng phải mẹ kế ghét dân đen bọn họ lắm sao? Nhưng khi quay đầu nhìn Mạc Dao bởi vì bị làm lơ mà giận dỗi ngồi trên xe, trái tim của thiếu niên nhỏ tuổi như bị ai nhéo nhẹ một cái. Hắn còn cho rằng "nàng" sẽ trút giận lên bản thân ai ngờ "nàng" lại chỉ ngồi cáu kỉnh một mình.
"Tay. Đưa tay đây." - Red hơi mất tự nhiên mà xòe tay ra.
Thiếu niên không hề trách cứ hắn vô lễ với mình, bàn tay nhỏ nhắn được bọc trong vải ren trắng nhanh chóng nằm gọn trong bàn tay to lớn của người thiếu niên tóc đỏ. Cảm xúc mềm mại truyền đến khiến Red trở nên lúng túng. Tay thì hắn cũng nắm nhiều rồi nhưng mềm giống như nhung lụa như vậy...
Bởi vì thất thần nên khi Mạc Dao gọi tên hắn, thiếu niên tóc đỏ theo bản năng mà giật tay. Tuy hắn kịp kìm bớt lực nhưng mẹ kế vẫn nghiêng ngả mà ngã vào người hắn. Red còn đang ở độ tuổi thiếu niên nên hắn cũng chẳng cao hơn Mạc Dao là bao, khi thiếu niên ngã xuống, chóp mũi liền cọ vào sườn mặt con trai nuôi.
"Đau..." - Thiếu niên che lại mũi, vành mắt đã đỏ bừng. Dù gì cơ thể của mẹ kế cũng được bảo bọc trong nhung lụa từ bé, so với một kẻ suốt ngày lăn lộn ở đường phố như Red thì khác nhau một trời một vực.
"Không sao chứ?" - Thiếu niên tóc đỏ lo lắng vội vàng nâng khuôn mặt Mạc Dao lên. Tuy nhiên, ngay lập tức, hắn đã bị đẩy ra.
"Ngươi làm đau ta." - Thiếu niên che lại mũi mình, dùng cặp mắt hồng hồng mà trừng Red. - "Phải chịu phạt."
Red biết chuyện bản thân mình bị phạt là điều tất nhiên. Nếu là bình thường, hắn sẽ cố mà mỉa mai vài câu để chọc mẹ kế tức giận. Tuy hình phát sẽ nặng thêm nhưng được nhìn ả đàn bà mình ghét khó chịu, Red cũng hả hê đôi chút. Nhưng lần này lại có gì đó khác với mọi khi. Có lẽ vì mẹ kế dùng đôi mắt đầy đáng thương nhìn mình nên hắn mới mủi lòng chút chút. Đúng vậy chỉ chút chút mà thôi.
[Đang làm gì vậy?]
612 từ trong không trung chợt xuất hiện.
"Tôi đang nghĩ cách phạt hắn." - Mạc Dao nhỏ giọng nói chuyện với quả cầu màu vàng.
[Vậy mau mau phạt đi.]
Nghe thiếu niên nói vậy, quả cầu hệ thống liền cười tít mắt. Cuối cùng đứa trẻ nhà nó à... đứa trẻ mà nó đi mượn của 197 cũng trưởng thành rồi. Như vậy cốt truyện sẽ không nát tanh bành nữa.
Nhưng có vẻ 612 đã vui mừng quá sớm. Trừng phạt mà Mạc Dao nói chỉ là một cú đá vào chân người thiếu niên tóc đỏ. Thậm chí Red còn chưa kịp cảm thấy đau, thiếu niên đã xách váy đi mất.
612:...
Người hầu đã chuẩn bị roi da cùng nước muối:...
[Mạc Dao, chúng ta đang đi cốt truyện chứ không phải làm nũng.]
612 đau đầu nhìn số bình luận không ngừng cầu thiếu niên đá đá chỗ này dẫm dẫm chỗ kia của đám người xem.
[Cuộc sống phải có drama mà trong bộ truyện này cậu chính là người tạo drama.]
"Tôi đâu có làm nũng." - Môi đỏ của thiếu niên hơi rũ xuống, bày tỏ sự bất mãn. - "Là do chương trình bắt tôi đóng vai xấu. R-rõ ràng tôi ngoan như vậy cơ mà."
Vậy mà nói không làm nũng.
612 đỏ mặt chuyển ánh mắt sang màn hình điện tử. Làm người xấu khó đến thế sao? Ngày nào nó cũng lừa đảo một đám người có thấy tội lỗi chút nào đâu nhỉ?
[Haiz, thôi được rồi lát nữa vào trong trại tình thương sẽ có nhiều người cho cậu bắt nạt hơn.]
Nghĩ một lúc nó liền bổ sung.
[Làm tốt sẽ được tăng tiền thưởng.]
"Tôi sẽ cố gắng hết sức." - Thiếu niên nắm chặt hai tay, đầy quyết tâm mà xách váy đi về phía trước.
Đúng như 612 nói, đám trẻ do mẹ kế nhận nuôi rất ghét người mẹ kế này. Khi Mạc Dao tiến vào trong trại tình thương ai nấy đều hướng ánh mắt ghét bỏ về phía cậu. Dù sao bọn chúng cũng là trẻ con, mọi yêu ghét giận hờn đều thể hiện rõ ràng trên những khuôn mặt non nớt đó.
[Kia là Pink, kia là Gray, kia là Green...]
612 làm tốt nhiệm vụ điểm mặt từng đứa trẻ ở đây.
Đây là lần đầu tiên thiếu niên bị nhiều ánh mắt ghét bỏ nhìn chằm chằm như vậy, cậu theo bản năng rụt rụt cổ nhưng nghĩ đến bản thân mình đang là mụ dì ghẻ độc ác, thiếu niên vội vã ưỡn ngực, đôi mắt xinh đẹp cũng trừng lại đứa trẻ đứng gần mình nhất.
"Không được trừng ta! Cẩn thận ta nói chuyện này cho Yellow."
Bởi vì đã quen dùng trưởng kỵ sĩ ra để đe dọa nhóm kỵ sĩ trẻ tuổi, vậy nên, khi dọa nạt nhóm trẻ con, thiếu niên vẫn theo bản năng lấy vị kỵ sĩ thân cận của mình ra."
[Đứa ngốc này...]
Nghe Mạc Dao nói ra những lời này, người thiếu niên bị trừng liền ngẩn người. Hắn chợt nhận ra, mẹ kế hôm nay rất khác mọi khi. "Nàng" không trang điểm lòe loẹt, không mặc bộ váy dài màu đen cùng chiếc roi da dài trên tay. Mẹ kế xuất hiện trong bộ váy màu xanh lam nhạt, gương mặt không còn giấu sau lớp mạng che nữa mà để lộ ra những đường nét xinh đẹp. Ngoại trừ tô son, "nàng" hoàn toàn không đánh chút phấn nào. Thậm chí, cặp môi đỏ kia có lẽ cũng là vì do bản thân mẹ kế vô thức cắn lên mà nhiễm chút sắc màu.
Mẹ kế có vẻ bề ngoài như vậy sao?
Nhiều đứa trẻ bắt đầu tự hỏi chính bản thân mình. Vì sao trước đây bọn họ cảm thấy "nàng" rất đáng sợ?
Người bất ngờ nhất có lẽ là thiếu niên tóc vàng. Hắn nhanh chóng tiến lên chắn trước mặt mẹ kế, khuôn mặt lạnh băng chợt xuất hiện một nụ cười nhẹ. Mà bên kia, từ trong nhóm thiếu niên, thiếu nữ nhỏ tuổi cũng xuất hiện một bóng dáng cao lớn bước ra đối diện với Yellow. Hắn được đặt tên là Green, cùng với Yellow, hắn là đứa trẻ lớn tuổi nhất ở đây.
Khác với cặp anh em Yellow và Red, Green sở hữu một làn da sậm màu, một mái tóc húi cua và một đôi mắt màu xanh lục, hoàn toàn không có chút khí chất quý tộc nào như hai người kia.
"Hoan nghênh mẹ trở về nhà." - Green chợt nhoẻn miệng cười, đôi mắt hung ác cũng khẽ cong lên.
"Hắn đang diễn kịch phải không?" - Mạc Dao vốn định nhỏ giọng hỏi 612 nhưng lại nhầm sang đối tượng là người con trai nuôi tóc vàng của mình.
Yellow không biết rốt cuộc mẹ kế của hắn đang muốn bày trò gì nhưng mặt khác, lại có một suy nghĩ khác nói rằng "nàng" vốn dĩ chính là như vậy. "Nàng" nhút nhát, yếu ớt chỉ có thể trừng cặp mắt tròn tròn, đuôi mắt hồng hồng để đe dọa người khác. "Nàng" cho rằng mình đủ hung dữ, đủ xấu tính khiến người khác phải thuần phục mình. Nhưng mẹ kế đâu biết lý do bọn họ thật sự thuần phục "nàng" là gì. Mẹ kế vẫn ngốc ngốc mà kiêu ngạo như vậy, cho đến khi bị người khác cố ý trêu chọc, "nàng" mới sợ hãi vội vàng trốn sau lưng người khác. Như lúc này đây, dẫu vẫn là vẻ ngang ngược ấy nhưng những ngón tay đã vô thức nắm chặt góc áo của thiếu niên tóc vàng. Giống như lần đầu gặp Lọ Lem, mẹ kế cũng nhút nhát mà dựa gần hắn.
[Đừng sợ, bọn trẻ con không dám làm gì cậu đâu. Cậu là nhân vật ác nhất truyện cơ mà.]
Tôi không có ác. Chương trình của các người mới ác.
[Đừng tưởng tôi không biết cậu đang mắng tôi nhé.]
[Mau mau làm việc đi. Green chính là hoàng tử bị thất lạc của vương quốc này đấy.]
"Thật ạ?"
[Ò, sau này Lọ Lem bị cậu tống vào đây làm việc, hoàng tử bị vẻ ngoài lương thiện của cậu ta nảy sinh lòng thương cảm. Cả hai người cùng căm ghét mẹ kế nên khi được người của hoàng cung đến đón, hoàng tử đã hứa khi hắn lật đổ người chú tàn bạo, hắn sẽ đến và đem thiếu niên đó đi.]
"Nếu hai người đã biết nhau vì sao còn có chuyện thử giày?"
[Bởi vì trong quá trình chiến đấu hoàng tử đã bị trọng thương phải nhờ đến sự cứu giúp của pháp sư. Sau khi chữa thương xong, ký ức của hắn về người con trai lương thiện ấy đã bị phai nhạt. Hoàng tử chỉ có thể dùng cách thử giày để âm thầm tìm người nọ. Sau này mẹ kế biết được liền ra lệnh cho hai người con trai nuôi của mình đi quyến rũ hoàng tử. Đáng tiếc, hai người bọn họ cũng bị vẻ ngoài lương thiện của Lọ Lem làm cho rung động. Sẵn căm ghét mẹ kế, hai anh em đã giúp cậu bé Lọ Lem lương thiện. Mẹ kế bị trừng phạt ném vào nhà thổ.]
[Cảm động không Mạc Dao?]
Nếu như nhân vật độc ác đó không phải là cậu thì cậu sẽ còn cảm động đôi chút...
Thiếu niên thầm phẫn nộ trong lòng. Cậu hít một hơi thật sâu, ngón tay nhỏ vẫn siết chặt áo của con trai nuôi.
"Không... không được gọi ta là mẹ."
Nghe thấy giọng mềm như bông của mẹ kế, cả người thiếu niên tên Green khẽ run lên. Hắn cho rằng mẹ kế đang bày trò nhưng có vẻ như là không phải. Vị hoàng tử nhỏ tuổi ngơ ngác nhìn vành tai đã sớm đỏ ửng của Mạc Dao. Hắn hoàn toàn không nghĩ rằng bởi vì bọn họ đều là dân đen nên "nàng" mới ghét bỏ không muốn có chút dính dáng nào đến bọn họ, ngược lại, Green lại cho rằng bởi vì mẹ kế còn quá trẻ, việc bị một đám trẻ gọi là mẹ sẽ khiến "nàng" ngượng ngùng.
"Tai mẹ kế đỏ lên rồi..." - Thiếu niên khẽ mấp máy môi vô thức nói ra suy nghĩ của mình.
Mẹ kế giống như động vật nhỏ bị dẫm phải đuôi, vội vàng ôm lấy hai tai mình, tiếp tục trừng mắt nhìn vị hoàng tử thất lạc.
"Nàng" không đánh hắn sao? Green có chút ngu ngơ nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang trốn sau lưng Yellow. Nếu là trước đây, mẹ kế đã sớm nổi khùng dùng roi đánh hắn cùng mọi người chứ không phải chỉ ôm tai nhỏ rồi trốn sau lưng người khác. Rõ ràng vẫn là kiêu ngạo, vẫn là khinh thường người khác nhưng "nàng" đã không còn khiến người khác ghét bỏ như trước nữa. Thậm chí, Green còn có ảo giác rằng, cho dù hắn có nói điều gì quá đáng, mẹ kế cũng chỉ biết đỏ mặt mà mắng hắn không được như vậy.
Giống như bây giờ, dù não bộ đã sớm loạn thành một nồi cháo, ngoài mặt Green vẫn mỉm cười vươn tay nắm lấy tay mẹ kế.
"Phu nhân, người đến thăm chúng con thì ít ra người cũng phải lộ mặt để mọi người thấy được người đã cưu mang mình chứ."
"Không cần!" - Mạc Dao lắp bắp, một tay vẫn túm chặt góc áo của thiếu niên tóc vàng. Trẻ con ở trại tình thương đông như vậy, nhỡ bọn họ đánh hội đồng cậu thì sao? - "Đừng chạm vào ta!"
"Vì sao?"
"Cả người ngươi đều bẩn như vậy. Ngươi sẽ làm hỏng bộ váy yêu thích của ta."
Mạc Dao bĩu môi, nhẹ rụt tay ra. Thiếu niên không hề phát hiện, khuôn mặt cà lơ cà phất của Green trở nên ngượng ngùng. Cậu lôi từ trong túi ra một chiếc khăn lụa, vị hoàng tử nhỏ còn cho rằng mẹ kế sẽ dùng nó lau sạch tay mình, không ngờ rằng, "nàng" lại quăng khăn về phía mình. Khăn lụa chao đảo một chút rồi dừng ở tay người thiếu niên tên Green.
*****
Mạc Dao cảm thấy bản thân rất cố gắng làm tốt nhiệm vụ của mình rồi. Câu đã đóng vai mẹ kế thật xấu nhưng dường như mọi sự bắt nạt cậu chẳng đáng là bao. Cậu bắt Green lấy một món đồ ở trên cao sau đó lại tỏ vẻ không thích mà bắt hắn để lại. Sau đó cậu còn bắt thiếu nữ xinh xắn tên Pink, phải hái hoa cho mình đem về trang viên của bá tước. Cậu còn bắt đứa trẻ hướng nội như Yellow đọc sách cho mình nghe cả buổi trưa.
Nhìn Mạc Dao đầy tự hào không ngừng chìa ngón tay ra kể lể những việc xấu mình làm được, quả cầu màu vàng liền rơi vào trạng thái trầm mặc.
Dạy một đứa trẻ ngoan thành trẻ hư khó như vậy sao?
Được rồi, có thể là do đám con nuôi vẫn còn là trẻ con nên thiếu niên không dám bắt nạt. Đợi sau này tụi nhỏ lớn lên, nó bảo thiếu niên hành hạ cũng không muộn.
[Nơi này sẽ là nơi ở của Lọ Lem trong thời gian tới. Sau khi bá tước chết, cậu sẽ đem Lọ Lem đến đây sau đó cậu sẽ lấy cớ vì u buồn trước cái chết của người chồng mới mà đi du lịch 5 năm.]
[Lúc trở về phải bắt nạt Lọ Lem cho đàng hoàng đấy.]
"Tôi hứa mà." - Thiếu niên vui vẻ ôm bó hoa mà Pink tặng vào trong lòng. - "Vậy bao giờ tôi được đi nghỉ dưỡng?"
[Lúc này. Bá tước vừa nghẹn nước mà chết.]
- ------------------------------
Tổ đạo diễn: Hoàng tử cùng Lọ Lem yêu nhau, cặp anh em là trái tim bên lề.
Cà Phê: Nô nô, hoàng tử cùng Lọ Lem vì tranh nhau mẹ kế mà đánh nhau vỡ đầu. (*'▽'*)