Mạc Dao:??
Mạc Dao:???
[Cậu sờ người ta từ đầu đến cuối như vậy hắn không có phản ứng sinh lý mới là lạ.]
Thiếu niên vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc chỉ có thể ngơ ngác nhìn cái lều trước mắt mình rồi nhìn về phía người thanh niên tóc đỏ đang thở hổn hển trên giường. Hai mắt hắn đã sớm đỏ bừng, dù không cử động được nhưng hắn vẫn cố gắng dùng eo đỉnh đỉnh về phía trước.
Mạc Dao im lặng rời khỏi người người nọ, bình tĩnh leo xuống giường sau đó co chân chạy mất.
"???"
Người thanh niên trừng mắt nhìn về phía cửa. Ma thuật đã biến mất vậy nên hắn có thể cử động như bình thường. Kỵ sĩ tóc đỏ ngồi dậy, lồng ngực vẫn không ngừng phấp phồng lên xuống. Rõ ràng vừa rồi còn cố tình trêu đùa hắn vậy mà giờ lại bỏ chạy. Sống mũi người thanh niên có chút cay, hắn đã chuẩn bị tâm lý bản thân sẽ bị vấy bẩn rồi... vậy mà... vậy mà...
"Chẳng phải hám sắc sao... Kẻ lừa đảo!" - Người thanh niên nhịn không được mà nhỏ giọng oán thán.
Đợi mãi không thấy thứ kia có dấu hiệu tự xẹp xuống, người thanh niên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà nắm lấy nó thô bạo mà lên xuống.
Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo!
*****
"Vì sao đội kỵ sĩ vẫn tập luyện vậy? Bọn họ không thấy nóng sao?"
Thiếu niên ngồi ở trên lầu, mang vẻ mặt nhàm chán mà chống cằm nhìn xuống đám kỵ sĩ đang hăng say luyện tập. Theo như luật lệ của đất nước này, năm năm mới có một đợt tuyển kỵ sĩ phục vụ hoàng gia. Vậy nên tất cả bọn họ đều vào đây từ khi còn rất nhỏ, thậm chí có người năm nay mới tròn 15. Có lẽ nhan sắc là một trong những tiêu chí tuyển kỵ sĩ nên dù không đẹp đến loá mắt như trưởng kỵ sĩ nhưng ai nấy trong đội kỵ sĩ giáp vàng đều có vẻ đẹp sánh ngang với minh tinh điện ảnh. Cũng vì lý do này mà mỗi ngày nguyên chủ đều sẽ mò ra ban công vừa ngắm kỵ sĩ vừa chảy nước miếng mà Mạc Dao vì duy trì thói quen này mà bị nắng nóng hun đến đỏ bừng hai má.
Hoá ra ở hoàng cung cũng chẳng vui vẻ gì. Vừa không có quạt mát lại vừa không được ăn kem.
"612, chúng ta dẫn công chúa Bạch Tuyết vào rừng được chưa?"
[Hiện tại vẫn chưa được.]
Nghe quả cầu màu vàng nói vậy thiếu niên liên ỉu xìu tì má vào lan can. Công chúa Bạch Tuyết thật sự rất đáng sợ. Cậu muốn nhanh chóng đưa nàng đi xa một chút tốt nhất ship công chúa đến tận nhà hoàng tử, như vậy cậu sẽ không cần phải trốn công chúa nữa. Mạc Dao biết mình là phản diện, người phải sợ cậu đáng lý phải công chúa nhưng mà mỗi lần thiếu nữ đưa mắt nhìn cậu, mọi lời nói mà mọi nhân vật phản diện đều nói đều trôi tuột xuống cổ họng. Thiếu niên quyết định dùng động tác quen thuộc nhất với mình: Quay mông bỏ chạy.
"Có lẽ tôi là nhân vật phản diện thất bại nhất trong lịch sử."
Giờ cậu mới nhận ra sao?
612 đảo mắt đầy bất lực. Nó đang muốn nhắc nhở thiếu niên về nhiệm vụ tiếp theo, phía dưới chợt có người bước lại gần. Tiếng bước chân của hắn rất lớn, Mạc Dao cũng bị thu hút mà nhìn qua. Đứng ở dưới mặt đất là hai ba kỵ sĩ trẻ tuổi, bọn họ thấy Mạc Dao nhìn về phía mình liền vô thức mà đỏ mặt.
"H... hoàng hậu, người dân vừa tặng cho chúng thần một rổ lê. Người có muốn cùng chúng thần ăn không?"
Đám kỵ sĩ trẻ tuổi mới vào cung được mấy ngày. Trước khi đến đây người trong nhà đã không ít lần nhắc nhở bọn họ đừng làm gì nổi bật để hoàng hậu chú ý. Người này không chỉ hám sắc mà còn rất tàn nhẫn. Nếu hắn ngỏ lời muốn ai phục vụ cho mình thì cho dù người đó phản kháng cũng sẽ bị hắn dùng ma thuật thôi miên.
Tuy nhiên khi vào trong cung, bọn họ mới phát hiện hoá ra hoàng hậu cũng không đáng sợ như lời đồn. Dù biết phù thủy có thể tự do thay đổi khuôn mặt nhưng nhìn khuôn mặt trắng nõn, má hai bên hơi phình phình giống cậu trai nhỏ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành của hoàng hậu, đám kỵ sĩ trẻ tuổi lại vô thức cho rằng đâu là gương mặt thật của thiếu niên.
Vẫn như mọi ngày, hoàng hậu sẽ ra ban công mà ngắm nhìn đội kỵ sĩ trẻ tuổi. Nhưng thiếu niên không ngồi ghế có phủ rèm cũng không dùng ánh mắt khủng bố mà nhìn chằm chằm khiến cả đội kỵ sĩ ghê tởm. Cậu sẽ dựa vào lan can, đôi khi sẽ thả hai chân mình xuống dưới, giống như dàn dây leo mà đung đưa trước gió. Bởi vì cơ thể dễ tiết mồ hôi nên Mạc Dao rất sợ nóng. Cậu thường lén cởi giày ra nhằm giúp bản thân thoải mái hơn nhưng thiếu niên lại không biết rằng, phần tất trắng bị căng ra đã ôm sát vào đầu ngón chân mềm mượt, thậm chí bởi vì chút mồ hôi mà phần tất trắng trở nên nửa trong suốt, phần thịt đệm và gan bàn chân hồng hồng cứ như vậy mà lộ ra trước mắt đám kỵ sĩ.
Đội kỵ sĩ vào hoàng cung từ khi còn rất nhỏ tuổi. Bọn họ không hiểu chuyện nam nữ, cho dù hoàng cung có rất nhiều cung nữ cũng không làm cho bọn họ xao động. Nhưng không ngờ rằng tất cả lại ngẩn ngơ trước gót chân của một người thiếu niên.
Đây là ma thuật của phù thủy!
Có ai đó chợt kêu lên, như là nói với mọi người cũng như là nói với chính bản thân hắn. Pháp sư cùng phù thủy luôn đối địch nhau. Đội kỵ sĩ nhận được sự chúc phúc từ các pháp sư, bọn họ đứng về phía ánh sáng vậy nên cho dù có là phù thủy không bao giờ hại người thì vẫn là kẻ địch của đội kỵ sĩ. Mà hoàng hậu là một phù thủy đến từ đầm lầy, là kẻ dùng ma thuật hắc ám mê hoặc quốc vương và giáng công chúa Bạch Tuyết xuống làm dân thường. Tội ác của hoàng hậu nhiều vô kể đủ khiến kẻ vốn ghét cái ác từ trong máu như đội kỵ sĩ giáp vàng hận không thể tiêu diệt người này.
Nhưng... Có... có lẽ hoàng hậu không nhận thức được việc làm của mình là đúng hay sai. Bởi vì thiếu niên sinh ra từ đầm lầy nên không phân biệt được phải trái, đúng sai. Cậu chỉ biết hống hách ra lệnh, sau đó vì không như ý mà cáu kỉnh với người hầu. Người như thiếu niên, nếu bị đuổi ra ngoài chắc chắn sẽ bị người xấu lừa đến chợ nô lệ. Nếu may mắn, hoàng hậu sẽ được một gã quý tộc mua được nhưng hắn sẽ không dịu dàng giống như những người ở trong hoàng cung. Hắn sẽ đối xử mạnh bạo với thiếu niên, khiến phần chân trắng mềm kia bị bao phủ bởi vô vàn vết xanh tím cùng dấu cắn. Thiếu niên chỉ có thể vừa nấc vừa nói hắn xấu tính kết quả lại bị người nọ kéo xuống đệm mềm.
Nhưng giờ hoàng hậu đã ở trong cung rồi. Cậu bị chính hoàng cung hoa lệ này giam cầm và đội kỵ sĩ chính là đoàn ác long canh giữ toà tháp. Hoàng hậu sẽ không gây sự được và thiếu niên cũng sẽ không thể chạy đi đâu mà chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong tầm mắt của đội kỵ sĩ.
Quay trở lại với hiện thực, khi đưa ra lời mời, các thành viên trẻ tuổi nhất của đội kỵ sĩ cũng không ôm quá nhiều hy vọng. Bọn họ cho rằng thiếu niên sẽ cáu bẳn, sẽ quát tháo đuổi bọn họ đi. Cậu là hoàng hậu cao quý làm sao có thể ăn những đồ ăn tầm thường như vậy. Nhưng phản ứng của Mạc Dao lại khiến tất cả kinh ngạc. Hoàng hậu thật sự chạy xuống. Thiếu niên bị một rổ lê mọng nước dụ dỗ bước ra khỏi hoàng cung nguy nga.
[Tôi ân hận rồi. Lần sau tôi sẽ đăng ký để cậu đóng vai công chúa Bạch Tuyết.]
612 ngao ngán nhìn Mạc Dao. Thật ra cũng không thể trách thiếu niên được. Hàng ngày, trong thực đơn tráng miệng của hoàng hậu đều là mật ong của bánh ngọt, nếu có hoa quả cũng là nho tím ngọt nị. Với thời tiết nắng nóng như vậy thiếu niên bị dụ dỗ cũng không có gì lạ.
Mà nhóm kỵ sĩ trẻ tuổi khi nhìn thấy hoàng hậu bước về phía mình đã sớm đỏ bừng mặt. Thiếu niên càng gần bọn họ, mùi hương ngọt ngào càng trở nên rõ ràng hơn. Nó khiến bọn họ vô thức nghĩ đến loại quả mà dân chúng dâng tặng sáng nay. Hình dáng tròn tròn, vỏ ngoài màu hồng phấn, cho dù không đưa lên mũi ngửi cũng vẫn biết được mùi quả ngọt. Tuy nhiên bởi vì số lượng quả quá ít mà các kỵ sĩ không biết chia thế nào, chỉ có thể đưa cho đám nhóc ven đường làm quà tặng. Nhưng lúc này bọn họ bắt đầu ân hận rồi. Có lẽ bọn họ nên giấu đi sau đó mỗi đêm sẽ len lén lấy ra ngửi một chút. Tuy mùi hương không ngọt nị như chính chủ nhưng vẫn khiến cơ thể những vị kỵ sĩ đang ở độ tuổi thanh niên cảm thấy thỏa mãn.
"Hoàng... hoàng hậu..." - Những tên kỵ sĩ ngày thường rất giỏi khua môi múa mép nay đứng trước thiếu niên lại bất giác trở nên lắp bắp giống như trẻ con lần đầu học nói. Khuôn mặt hắn đã sớm đỏ bừng như quả cà chua, cơ bắp dưới lớp quần áo vì quá căng thẳng mà trở nên căng chặt. - "Người... người ngồi ở đằng kia đợi một chút. Thuộc hạ sẽ đi rửa lê."
Dẫu lê trước khi cho vào rổ lê đã được rửa sạch rồi nhưng đội kỵ sĩ vẫn cảm thấy để dâng lên hoàng hậu cần phải rửa sạch hơn nữa mới xứng với người. Nhìn dáng vẻ luống cuống của nhóm kỵ sĩ, Mạc Dao nhịn không được mà khẽ thì thầm với 612.
"Bọn họ thật sự là kỵ sĩ hoàng gia sao? Vì sao tôi cảm thấy họ không thông minh tí nào vậy?"
[...]
Nó cũng cảm thấy vậy.
[Như vậy chúng ta càng dễ bắt nạt đám kỵ sĩ đó. Chỉ cần để bọn họ chán ghét hoàng hậu, một lòng đầu quân cho công chúa Bạch Tuyết là được.]
612 vừa dứt lời, nhóm kỵ sĩ đã quay lại. Tuy nhiên so với lần trước có vẻ như số người đã tăng lên rất nhiều, thậm chí Mạc Dao còn phát hiện ra có các cấp dưới thân cận của trưởng kỵ sĩ. Cả một đội kỵ sĩ giáp vàng cứ như vậy mà bao vây lấy thiếu niên xinh đẹp, bởi vì vừa vận động mạnh mà trên người bọn họ toả ra hormone nam tính, nồng đến nỗi thiếu niên khó chịu nhăn mặt. Thuộc hạ thân cận của trưởng kỵ sĩ quỳ một chân xuống trước mặt Mạc Dao, con ngươi xanh biếc bị giấu dưới lớp kính dày khiến thiếu niên không đoán được suy nghĩ của người này.
"Xin hoàng hậu hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của đám kỵ sĩ trẻ tuổi. Bọn họ còn nhỏ, có nhiều phép tắc vẫn chưa nắm rõ."
Hắn cúi đầu, đầy thành kính mà dâng lên một đĩa lê đã được gọt vỏ sạch sẽ, cắt tỉa thành từng miếng đều tăm tắp. Mạc Dao muốn nhận lấy nhưng 612 đã khụ khụ vài tiếng nhắc nhở thiếu niên.
"Ta... ta không thích ăn lê của ngươi."
Thiếu niên hơi bĩu môi mà đẩy đĩa lê ra. Thậm chí cậu còn dùng mũi giày nhẹ cọ qua đùi người thanh niên. Quả nhiên cơ thể của gã cấp dưới hơi cứng lại. Phát hiện ra cách hành hạ mới không cần phải đánh người, thiếu niên liền vui vẻ tiếp tục dùng chân dẫm lên đùi người thanh niên.
"Ngươi gọt rất xấu. Ta không thích!"
612 còn muốn thiếu niên hất đổ đĩa lê. Nhưng Mạc Dao do dự một lúc vẫn quyết định không làm chuyện này. Mẹ cậu dạy không được lãng phí đồ ăn.
"Vậy... vậy người ăn lê của thần được không?" - Một kỵ sĩ khác chợt lên tiếng. Sắc mặt hắn đỏ bất thường, hơn nữa không ngừng muốn nhét miếng lê vào tay thiếu niên.
Cậu hơi mất tự nhiên mà dùng tay chống lên lồng ngực cứng rắn ấy, nhẹ đẩy một cái. Dù thiếu niên chẳng có chút lực nào nhưng gã kỵ sĩ vẫn vờ lào đảo một chút sau đó lại cúi xuống nhìn thiếu niên.
"Ta cũng không thích ăn lê của ngươi! Lê to như vậy làm sao ta có thể ăn được."
Tên kỵ sĩ trẻ tuổi nhìn chằm chằm khóe môi Mạc Dao, cổ họng hơi di động một chút. Làn da đen như than của hắn dần nhiễm đỏ, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên càng ngày càng dại ra.
"Không sao, người có thể ăn được toàn bộ."
"Hoàng hậu đừng nghe hắn. Để thần gọt lê cho người."
"Hoàng hậu xin hãy ăn của thần."
"Hoàng hậu..."
Không biết từ bao giờ, vòng tròn bao quanh vị hoàng hậu đã dần nhỏ lại. Ai có thể tin rằng, một tuần trước đây, đội kỵ sĩ giáp vào còn vô cùng ghét bỏ hoàng hậu, nay lại giống như một đám chó trông nhà không ngừng vây quanh chân thiếu niên. Mạc Dao sớm đã nóng đến áo bên trong đã sớm ướt nhẹp. Bởi vì không thể dùng tay đẩy bọn họ ra nên thiếu niên chỉ có thể nhấc chân lên muốn đá người nào đó ra. Nhưng phần cổ chân mảnh khảnh chợt bị một bàn tay to lớn nắm lấy. Gã cấp dưới của trưởng kỵ sĩ rũ mắt nhìn phần thịt đùi của thiếu niên bị tất trắng bọc lấy, tạo thành một vòng lún nhỏ bao quanh phần đùi non mềm.
"Đừng chạm vào chân của ta!"
Thiếu niên gần như bật khóc mà muốn đẩy người thanh niên ra. Tuy nhiên hắn lại chẳng mảy may giao động. Gã cấp dưới từ từ rũ xuống dường như muốn chạm vào chân thiếu niên. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, hắn đã bị một người đá bay. Thiếu niên vốn đang bị nhóm kỵ sĩ bao quanh nay đã nằm trong lòng của trưởng kỵ sĩ.
Người thanh niên tóc vàng chậm rãi quét mắt nhìn đám người kia, ánh mắt hắn tối tăm đến đáng sợ. Thậm chí một số người ở đây còn có thể nghe ra được tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng của trưởng kỵ sĩ. Lúc này vị đội trưởng của bọn họ rất đáng sợ, tựa như chỉ cần ai lại gần Mạc Dao một chút thôi đều sẽ bị hắn xé xác. Mà trong mắt đám kỵ sĩ lúc này, trước mặt họ không phải là một con người mà ngược lại là một con sói đen to lớn đang cẩn thận dùng răng nanh cắn chặt cổ thiếu niên.
Sói đen sẽ phát khùng. Đặc biệt khi nó phát hiện có người mơ tưởng đến báu vật của mình.
612 ở trên cao dùng ánh mắt nghi ngờ mà nhìn chằm chằm trưởng kỵ sĩ.
*****
"612, cậu sẽ dạy tôi điều chế thuốc thật sao?" - Mạc Dao cần thận nhìn chiếc nồi to đùng trước mặt.
[Đúng vậy. Là một phù thủy tối thượng thì cậu phải biết điều chế thuốc.]
[Chúng ta cần phải làm ra một loại thuốc khiến người uống vào trở nên ghét chúng ta.]
"Chẳng phải chúng ta đã bị ghét rồi sao? Ghét cộng ghét sẽ thành vô cùng ghét mất."
Mạc Dao tủi thân mà vươn tay nhẹ sờ phần đùi của mình. Ngày hôm qua cậu bị nhóm kỵ sĩ bắt nạt, bọn họ không chỉ ép cậu ăn lê mà còn thô bạo nắm lấy chân cậu, đến bây giờ nơi đó vẫn còn vệt đỏ chưa phai.
[Hiện tại cái "ghét" của bọn họ còn đáng sợ hơn "vô cùng ghét" mà cậu nói.]
612 vừa lẩm bẩm vừa lật quyển sách hướng dẫn làm phù thủy. Nó cẩn thận hướng dẫn thiếu niên bỏ hương liệu cùng các chất phụ gia hắc ám vào nồi. Chẳng mấy chốc nồi thuốc bắt đầu sôi sùng sục tạo thành thứ chất lỏng màu hồng nhạt.
[Chỉ cần uống thứ này vào, hình dáng cậu sẽ bị bóp méo thành người mà kẻ đối diện cậu ghét nhất.]
Mạc Dao do dự nhìn bát thuốc trước mặt.
"Nếu tôi uống vào sẽ không bị đau bụng chứ?"
[An tâm tôi đã kiểm tra kỹ tác dụng phụ của thuốc rồi. Nếu cậu có vấn đề gì tôi sẽ bồi thường gấp đôi.]
Dù nói vậy nhưng 612 vẫn cẩn thận kiểm tra lại thông tin cũng như tác dụng phụ. Nổi mề đay, ho, sốt... Tất cả đều là những tác dụng phụ vô cùng bình thường. Nhưng ngay sau đó quả cầu màu vàng chợt nhận ra, ngoài mục tác dụng phụ còn có mục thuốc bị phản phệ.
Thuốc bị phản phệ: Hiệu quả thuốc sẽ bị mất đi thay vào đó người sử dụng bị thôi miên trong thời gian ngắn.
Thôi miên?
Loảng xoảng.
Một âm thanh chợt vang lên thu hút sự chú ý của 612. Phần thuốc trong bát đã bị Mạc Dao uống sạch. Tuy nhiên cậu không bị bóp méo hình ảnh trong mắt người khác như những gì thuốc đã ghi. Trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên xuất hiện những rặng đỏ ửng, ánh mắt dần trở nên mơ màng mà con ngươi vốn nên là hình tròn nay đã biến dạng thành hình trái tim.
"612, tôi thấy lạ quá."