"Anh Trì, Cố Húc, cứu với!"
Cố Húc là người phản ứng đầu tiên. Hắn nhanh chóng xông về phía trước tấn công đoàn khói đen. Đúng như hắn đã nói với Mạc Trì, dường như đoàn khói đen rất nhạy cảm với Cố Húc lẫn Mạc Trì. Thứ kia dần trở nên mờ nhạt cuối cùng hoàn toàn biến mất chỉ để lại mình Mạc Dao còn đang thở hổn hển trên giường.
Mạc Trì nhanh chóng tiến đến kiểm tra cậu. May mắn thiếu niên không bị thương nhưng tình trạng của cậu chẳng khác bị thương là bao. Áo ngủ của Mạc Dao bị vén đến quá bụng. Những phần lộ ra bên ngoài toàn là vết xanh tím cùng dấu cắn. Thậm chí những dấu hôn đỏ còn rõ ràng hơn khi càng đi sâu vào phần đùi trong. Chim nhỏ của Mạc Dao mềm oặt rũ xuống giữa hai chân cậu, đầu đỉnh có chút đỏ rõ ràng là bị thứ kia ép bắn không dưới một lần.
Được người tin cậy cứu, thiếu niên không thể ngừng khóc ngay, ngược lại ngực ngày càng phập phồng mà khóc to hơn. Nghe thấy tiếng cậu thở hổn hển gọi tên mình, Mạc Trì lẫn Cố Húc mới giật mình vội vàng chuyển tầm mắt ra khỏi hai chân thiếu niên. Bọn họ thầm mắng bản thân mình chẳng khác con ma dâm tặc kia, nhìn thiếu niên khóc đến thở hổn hển mà vẫn có thể n*ng được. Mạc Trì đỡ thiếu niên ngồi dậy, Cố Húc cẩn thận lau nước mắt cho cậu.
"Dao Dao có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Hắn ta làm gì cậu? Nếu không chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút nhé."
Cả hai không chắc chắn thiếu niên đã bị thứ kia làm gì chưa nhưng điều bọn họ lo sợ thiếu niên sẽ bị thương ở bên trong.
Mạc Dao vừa nấc cụt vừa lắc đầu. Điều này càng khiến hai người thêm lo lắng. Cố Húc nhịn không được hỏi lại thiếu niên xem rốt cuộc kẻ kia đã làm gì cậu.
"Hắn... hắn bắt tôi tự xoa bóp ngực, còn cắn chim nhỏ của Mạc Dao. Còn có... còn có... mông..."
Nghe thiếu niên nhắc đến từ cuối cả hai người đều đưa mắt nhìn nhau. Chẳng lẽ đoàn khói đen đó thật sự đã làm gì thiếu niên? Cố Húc nhịn không được mà từ từ kéo hai chân cậu ra. Mạc Dao muốn khép lại liền bị hắn ngăn cản.
"Đừng sợ, tôi chỉ kiểm tra một chút xem có bị thương ở đâu không."
Cố Húc khẽ an ủi thiếu niên sau đó hơi rũ mắt nhìn vị trí kia. Nơi đó có chút sưng tuy nhiên hẳn kẻ kia vẫn chưa đi vào. Với kích thước to lớn của hắn thì lần đầu tiên không đổ máu là rất khó. Dẫu vậy người thanh niên vẫn nhẹ nhàng vươn một ngón tay vào kiểm tra.
"Trong này có thứ gì đó. Dao Dao, đó là thứ gì?"
Mạc Dao không muốn trả lời, thiếu niên vùi mặt vào tay của Mạc Trì. Người kia thấy Cố Húc chạm vào Mạc Dao trong lòng không nhịn được mà nhíu mày. Tuy nhiên Cố Húc là con trai của thầy thuốc duy nhất trong thôn, vậy nên việc kiểm tra thiếu niên tất nhiên là giao cho hắn. Mạc Trì chỉ có thể cúi đầu nhẹ hôn lên thái dương thiếu niên như muốn an ủi cậu.
Cố Húc cuối cùng cũng lấy được thứ kia ra. Rơi trên lòng bàn tay hắn là một hạt tròn bằng gỗ còn lấp lánh nước. Hô hấp của cả hai người đàn ông trong phòng dần trở nên thô nặng. Mạc Trì chỉ cần liếc mắt là biết thứ kia chính là hạt gỗ trên vòng dâu tằm của hắn. Không ngờ rằng tên ma quỷ kia không những không sợ thứ này còn để nó vào bên trong thiếu niên.
Cố Húc vân vê hạt gỗ trong tay, nơi đó vẫn còn đọng lại chút hơi ấm trong cơ thể thiếu niên. Hắn dùng ngón tay lau sạch dịch thể trên hạt gỗ sau đó rũ mắt hỏi thiếu niên còn đang trốn trong vòng tay của Mạc Trì.
"Dao Dao, tên đó nhét bao nhiêu hạt gỗ vào nơi này?"
Hai tai Mạc Dao đã sớm đỏ ửng, phải mất một lúc cậu mới nói ra một con số:
"B-ba hạt."
May mắn khi hắn nhét đến hạt thứ ba thì Cố Húc cùng Mạc Trì xuất hiện. Nếu không con số hẳn sẽ còn tăng lên. Cố Húc không hề do dự lần nữa xâm nhập vào cơ thể thiếu niên. Hai hạt đầu còn dễ dàng lấy được nhưng đến hạt thứ ba, vị trí hạt bị nhét lại quá sâu, khi ngón tay người thanh niên đi vào sâu hơn, cơ thể thiếu niên bất giác rùng mình, nước miếng không nhịn được mà dần chảy ra.
"Không... không đừng chạm... vào nơi đó."
Thiếu niên giãy giụa muốn trốn thoát nhưng lại Mạc Trì vẫn Cố Húc giữ chặt lấy. Cuối cùng cậu nhịn không được mà nhẹ suyễn vài tiếng. Âm thanh thật sự quá mức ngọt nị dính nhớp, ngay cả hai tai thiếu niên trở nên nóng cháy. Dẫu vậy động tác của Cố Húc cũng không dừng lại, có lẽ vì tiếng rên nhỏ của Mạc Dao mà động tác của người thanh niên có phần thô bạo, giống như không ngừng muốn chạm vào nơi khiến thiếu niên kêu lên những âm khóc chọc người trìu mến kia.
Mạc Dao há miệng thở dốc, ngay cả đầu lưỡi cũng vươn ra. Mạc Trì siết chặt tay đến bật máu cuối cùng hắn không nhịn được nữa cúi xuống chặn môi thiếu niên. Ngày hôm nay Mạc Dao đã bị hôn quá nhiều, tưởng như chỉ cần chạm một chút môi cậu sẽ chảy máu. Dẫu vậy thiếu niên vẫn bị ép mở to miệng, bị hết ma đến người ép nuốt nước bọt. Phải đến khi hạt gỗ cuối cùng được lấy ra, Mạc Trì mới lưu luyến thả cậu ra.
Gương mặt của thiếu niên ngập tràn mồ hôi lẫn nước nước bọt. Hai môi sưng đỏ bởi vì trà đạp quá nhiều mà không thể khép lại, giống như nụ hoa hồng bị người vân vê trong lòng bàn tay quá lâu mà bị ép nở sớm, chỉ có thể từng ngụm từng ngụm thở để lộ lấp ló nhụy hoa đã bị hút sạch mật ngọt. Hai chân cậu để hai bên hông Cố Húc, vị trí giữa quần của hắn cũng có vệt nước vô cùng khả thi. Bởi vì thiếu niên còn bận hớp lấy từng ngụm không khí, hoàn toàn không phát hiện nơi mà bạn thân đang gối lên lẫn nơi mà mông mình chọc vào đều đang nóng hổi và cương c*ng.
*****
Sau khi bị "hành hạ" quá nhiều, thiếu niên đã mệt nhoài đến nỗi ngủ thiếp đi. Cố Húc cùng Mạc Trì nhìn nhau cuối cùng cả hai người chỉ có thể luân phiên đi tắm nước lạnh sau đó lấy khăn nhúng qua nước ấm mà lau người cho thiếu niên. Xong xuôi, cả hai mới bắt đầu nói chuyện một cách nghiêm túc.
"Đó là Mạc Phú Huy." - Đây không phải là một câu nghi vấn mà là một lời khẳng định. Mạc Trì có thể chắc chắn thứ núp sau làn khói đen kia chính là anh trai của mình.
Cố Húc gật đầu. Sau đó hắn liền nói:
"Hắn vừa là Mạc Phú Huy vừa là Thủy thần. Anh nhớ chuyện anh bỏ đi cách đây bảy năm trước không? Tôi có lên thành phố hỏi cha mình. Năm đó Thủy thần đưa ra chỉ dụ yêu cầu một vật tế là anh. Tuy nhiên anh đã bỏ trốn nên người đi thay anh chính là Mạc Phú Huy. Nói cách khác, từ bảy năm trước, anh trai của anh không còn là anh trai của anh nữa rồi mà là Thủy thần."
"Nói quỷ gì vậy."
Mạc Trì nhịn không được mà nhếch môi cười. Qua bao sự kiện như vừa rồi giờ hắn muốn không tin cũng không được. Trong phút chốc người thanh niên bất giác nghĩ, nếu như năm đó hắn không bỏ chạy, có lẽ con quỷ bắt nạt thiếu niên hôm nay sẽ là hắn... Từ từ hắn đang nghĩ cái mẹ gì vậy! Người không muốn còn muốn làm quỷ.
"Vậy vì sao Mạc Phú Huy, không, Thủy thần mới đúng, vì sao hắn lại muốn tiếp cận Mạc Dao theo cách này? Khi còn là Mạc Phú Huy hắn sẽ không bao giờ làm như vậy."
"Tôi đoán hắn không có kí ức khi bản thân là con người. Nhưng hắn nhắm đến Dao Dao ngay từ đầu là thật." - Ánh mắt Cố Húc có chút tăm tối nhìn chằm chằm hạt gỗ đã được rửa sạch trên tay mình. - "Thủy thần đã lựa chọn Dao Dao là tân nương của hắn."
Tà thần là rắn. Câu chuyện về rắn báo ơn không phải là ít. Thư sinh cứu rắn, rắn hóa người để báo ơn. Nhưng nếu đổi ngược lại là rắn cứu thư sinh thì sao? Nếu như ân nhân là thư sinh thì hắn có quyền được nhận sự báo đáp này hoặc không nhưng nếu rắn là ân nhân thì mọi sự đối xử của nó, người kia phải nhận toàn bộ. Mạc Phú Huy cứu Mạc Dao. Thiếu niên phụ thuộc vào hắn, thậm chí ngay việc bỏ trốn thiếu niên cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Lúc này Mạc Dao còn chưa biết tà thần là Mạc Phú Huy. Nếu như cậu biết rồi thì sao? Thiếu niên sẽ không bỏ chạy nữa, một lòng muốn bước lên kiệu hoa của ác quỷ sao?
Cố Húc sẽ không để chuyện đó xảy ra. Hắn đã rất cố gắng để thiếu niên tin tưởng mình. Mạc Phú Huy đã thắng khi phát hiện ra thiếu niên đầu tiên nhưng lần này hắn sẽ không để bản thân mình thua nữa.
"Cho đến khi cha tôi tìm ra được giải pháp hóa giải sợi dây liên kết giữa Thủy thần và Dao Dao. Tạm thời chúng ta phải ngăn cản hắn tìm đến cậu ấy."
"Bằng cách nào mới được."
Để hai người luân phiên canh chừng thiếu niên thì chắc chắn không được. Giống như ngày hôm nay, Mạc Trì vẫn có thể bị đám yêu ma quỷ quái dưới trướng của tà thần lôi kéo ra ngoài. Cố Húc cũng suy nghĩ thật lâu cuối cùng cũng nghĩ ra một giải pháp:
"Để cậu ấy dính lên hương vị của chúng ta."
Khi hắn nói những lời này, không chỉ Mạc Trì mà chính bản thân người thanh niên cũng dần chìm vào những suy nghĩ không trong sáng. "Dính lên hương vị" chắc chắn không chỉ đơn thuần là ôm ấp không thôi. Thiếu niên phải mặc quần áo của bọn họ, mùi đào thơm đến hoảng thần sẽ bị che lấp bởi hương vị nam tính của giống đực. Phía dưới thiếu niên sẽ phải luôn kẹp lấy một cái dương v*t, nếu như phát hiện ra tà thần xuất hiện sẽ phải tự mình cong eo, dùng hai cánh mông phì mềm mà nuốt lấy nơi đó. Thậm chí mỗi khi ngủ thiếu niên còn phải đem cậu em của hai người giống như núm v* cao su mà ngậm trong miệng cả đêm.
Thuốc lá đã cháy hết, tàn thuốc mang theo chút ánh đỏ rơi xuống đùi Mạc Trì khiến hắn giật mình tỉnh khỏi cơn ảo tưởng. Hắn đau đầu ôm lấy trán mình, thầm mắng bản thân là tên cuồng dâm.
"Tạm thời cứ bắt đầu từ việc hôn môi đã."
Nếu như không được thì tiến thêm một bước nữa hẳn sẽ không sao.
******
Sáng hôm sau, Mạc Dao tỉnh dậy với cơ thể mỏi nhừ. Hai người Cố Húc và Mạc Trì giải thích qua cho cậu về tình hình hiện tại nhưng hoàn toàn không nói cho thiếu niên tà thần là Mạc Phú Huy. Mạc Dao cũng đoán ra bản thân bị chọn làm tân nương nhưng cậu không hiểu, cậu là nam vì sao tà thần lại muốn cưới cậu? Nghĩ một hồi cũng không hiểu được boss lớn. Để tránh bản thân bị nhấc lên kiệu hoa rồi bắt sinh con cho tà thần, thiếu niên chỉ có thể dâng lên môi để hai người kia hôn.
Cố Húc vừa hôn thiếu niên xong, Mạc Trì ở bên cạnh đã nhịn không được mà lau sạch nước bọt trên môi cậu sau đó lại cúi xuống hôn tiếp. Mặc dù cả hai buộc phải hợp tác với nhau để bảo vệ thiếu niên, tuy nhiên, xuất phát từ bản năng đánh dấu bạn tình, cả hai vẫn muốn trên người thiếu niên chỉ nhiễm mỗi hương vị của riêng mình.
Mạc Trì dẫn thiếu niên ra xe ô tô, trước khi đi còn cẩn thận dùng nước hoa xịt lên người cậu.
"Đừng lo, là mùi táo xanh. Không khó ngửi."
"Người em có mùi lạ ạ?"
Thiếu niên có chút xấu hổ kéo cổ áo lên ngửi ngửi. Cậu hoàn toàn không ngửi được mùi của bản thân nữa, toàn là mùi của người thanh niên. Mặc dù không khó ngửi ngược lại còn khiến cậu cảm thấy an tâm. Không hiểu vì sao khi ngửi thấy mùi này hai má thiếu niên lại bất giác đỏ ửng. Hình như ở những chương trình trước cậu cũng ngửi thấy mùi này rồi.
Mạc Trì cứng ngắc nói "Cậu không có mùi lạ" sau đó liền khởi động xe. Ngày hôm nay hắn có việc phải qua chỗ nhóm của Bạch Nguyên Vi. Khi hai người đến, nhóm cậu ấm cô chiêu vẫn còn chưa dậy, chỉ có mình con trai quản gia là Tạ Chi Vân đang bận rộn nấu nướng.
"Anh Trì đến rồi." - Người thanh niên đeo kính vui vẻ vẫy tay gọi Mạc Dao về phía mình. - "Ngày hôm qua Đỗ Bình có làm hỏng vài thứ, anh giúp em sửa lại nhé."
Mạc Trì gật đầu, để thiếu niên ở chỗ Tạ Chi Vân rồi đi mất. Mạc Dao lục lọi túi một lúc rồi lôi ra một chiếc vòng dâu tằm đã bị đứt dây. Thiếu niên chìa ra trước mặt người thanh niên, vành mắt lại bắt đầu đỏ lên.
"Trả... trả anh."
Thấy giọng thiếu niên có chút kỳ lạ, giống như vô cùng tủi thân nhưng không dám khóc, Tạ Chi Vân nhịn không được mà đưa mắt nhìn cậu. Quả nhiên khóe môi cậu đã rủ xuống trông đáng thương vô cùng.
"Sao vậy? Chẳng lẽ vòng không hiệu nghiệm?"
Mạc Dao không dám kể cho người thanh niên về những việc mình vừa gặp phải, chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, lắc lắc đầu mà ngồi xuống bên cạnh ngoan ngoãn nhìn hắn gọt hoa quả. Cậu không bao giờ đeo vòng có chuỗi hạt nữa. Không bao giờ!
"Nếu không em thử cầu Thủy thần xem." - Có lẽ vì quá nhàm chán mà người thanh niên bất giác nhắc đến tà thần. Thấy thiếu niên nhìn chằm chằm mình, hắn vội vàng xua tay. - "Anh nói chơi thôi em đừng có mà dại dây vào mấy thứ đó đấy."
"Thủy thần linh nghiệm thật ạ?"
"Anh đọc trên mạng thì thấy linh thật á. Gần như cầu được ước thấy luôn. Tuy nhiên sau khi điều này thành sự thật thì cũng là lúc tà thần đến trả giá. Nhẹ thì là cụt tay cụt chân bệnh lạ liên miên nặng thì là mất mạng. Nên cậu em đừng có dây vào mấy thứ đó, từ trước đến giờ dây vào ma quỷ vốn không tốt lành gì rồi. Nhưng mà muốn thoát khỏi sự truy đuổi của Thủy thần cũng không phải là không có cách."
Nghe người thanh niên nói vậy hai mắt Mạc Dao liền sáng lên. Thật sự có cách thoát khỏi tà thần sao? Như vậy cậu không cần là tân nương của hắn nữa.
"Đó là tìm người chết thay mình." - Tạ Chi Vân vừa nói vừa chỉ vào tay mình. - "Thường thì người chết thay sẽ có một hình xăm hình con rắn màu đen ở trên người. Hình xăm ấy sẽ càng ngày càng chuyển đỏ, đến khi hoàn toàn là màu đỏ thì có nghĩ người đó đã thành công trở thành thế thân chịu mọi sự trừng phạt của Thủy thần."
Phát hiện mặt thiếu niên đã xanh mét, người thanh niên liền bật cười vỗ đầu cậu:
"Tất nhiên đây chỉ là lời đồn trên các trang mạng thôi. Nếu như thật sự có chuyện như vậy thì làm gì có ác giả ác báo nữa. Cứ sống tốt thì ai thèm hãm hại chúng ta."
Tạ Chi Vân còn muốn trêu chọc thiếu niên thêm vài câu nữa tuy nhiên trong nhà tắm chợt vang lên tiếng loảng xoảng. Người thanh niên đành bỏ giở việc mà chạy ra xem xét tình hình.
"Đỗ Bình? Là anh phải không. Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tạ Chi Vân lo lắng không ngừng đập cửa, tuy nhiên bên trong chỉ vang lên tiếng chửi rủa kêu hắn nhanh chóng cút đi. Người thanh niên muốn dò hỏi thêm nhưng vì thái độ của vị thiếu gia nhà họ Đỗ này quá gay gắt, hắn chỉ có thể rời đi trước.
Mà lúc này, Đỗ Bình ở trong nhà vệ sinh đang trừng mắt bộ phận sinh dục trên tay mình. Khác với dáng vẻ khỏe mạnh thường ngày, nơi đó lúc này chuyển sang màu đen xuất hiện những mụn nước li ti thậm chí có tỏa ra mùi của xác thối. Đỗ Bình không thể tin mà dùng xà phòng không ngừng chà vào nơi đó. Tuy nhiên cho dù có rửa bao lần mùi da thịt thối rữa vẫn còn đó. Vị thiếu gia hàng ngày kiêu ngạo có chút tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn bản thân mình trong gương, vô tình hắn phát hiện lấp ló sau cánh cửa nhà vệ sinh chính là bạn gái Lưu Uyển Nhu của mình.