Tách.
Máu tươi còn dính trên mặt thiếu nữ theo động tác của nàng mà dần dần chảy xuống tay Mạc Dao.
{A... a... a... Giết người thật kìa! Dao Dao chạy mau!}
Cậu cũng muốn chạy lắm nhưng cả người thiếu nữ đang đè lên người cậu thì làm sao thoát được.
"Thế... thế giới đủ... giết người rồi... xin hãy giết người... à không... xin hãy làm người tốt... Không làm người tốt cũng được chỉ cần đừng giết tôi!"
Trả thù thì trả thù đi vì sao tối nào cũng tìm cậu chơi vậy? Như một điều tất nhiên, nước mắt của Mạc Dao lại bắt đầu lạch cạch rơi xuống. Những kẻ kia không có dấu hiệu dừng lại tiếp tục sờ mó thiếu niên. Cậu khụt khịt vừa khóc vừa oán trách thiếu nữ:
"Làm ma là có quyền bắt nạt người khác sao? Hức, Làm ma cũng phải có đạo đức chứ. Tưởng người khác không bắt được mình liền bắt đầu học hư. Xấu tính như vậy... Hức, sẽ bị quả báo, đi đâu cũng sẽ bị ghét, bị toàn bộ loài ma cô lập. Ah~ làm cái gì vậy!"
Trong lúc thiếu niên còn rầm rì lên án về hành vi thiếu đạo đức của một con "ma", cậu chợt cảm nhận được thứ gì đang chọc chọc vào mông mình. Đến lúc này thiếu niên mới phát hiện người phía sau đã sờ đến phía dưới nhẹ nhàng xoa bóp mông cậu. Thậm chí, cách một lớp vải hắn còn vươn lưỡi liếm một cái...
"Không!"
Mạc Dao hét lên vội vàng bò về phía trước. Nhưng mới bò được vài bước, người phía sau đã nắm lấy eo thiếu niên, nhẹ kéo về phía mình. Thiếu niên bị ép sụp eo xuống, mông hơi chu lên sau đó một vật nóng hổi được đặt vào kẽ mông cậu. Bởi vì quần lót đã bị cởi ra nên dù cách một lớp vải lụa người đối diện vẫn có thể nhìn thấy rãnh nhỏ giữa hai quả đào mềm mại đang kẹp chặt lấy thứ đó của hắn. Hắn quỳ gối, đĩnh thẳng eo mà hơi ma sát một chút, cổ họng phát ra tiếng rầm rì thỏa mãn.
Mạc Dao khóc nức nở phản kháng càng mạnh hơn. Tuy nhiên kẻ kia không hề để ý mà tiếp tục đỉnh đỉnh eo, cả người thiếu niên cũng vì động tác mạnh bạo của hắn mà hơi lay động về phía trước, má phải ép chặt xuống mặt thảm cũng vì vậy mà có chút đau. Dù chưa từng trải qua những việc như vậy nhưng Mạc Dao vẫn ý thức được việc mà kẻ kia đang với mình rất đáng sợ. Cuối cùng thiếu niên cũng vì sợ quá mà òa khóc.
Tưởng rằng kẻ kia sẽ mặc kệ cậu mà thích làm gì thì làm nhưng không ngờ hắn đột nhiên lật thiếu niên lại, lúng ta lúng túng giúp cậu lau nước mắt.
"Mi không phải Aisha! Aisha sẽ không có chim!"
Cùng sẽ không dùng chim cọ cọ cậu.
Thiếu niên mếu máo khóc càng to hơn, khóc đến nấc cụt cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên.
"Xin lỗi... Phu nhân đừng khóc nữa..." - "Aisha giả" vụng về mà đặt thiếu niên lên ghế, mặt mày nhăn nhó mà dỗ dành cậu. - "Tôi chỉ định cọ cọ chút thôi... không muốn dọa phu nhân đến như vậy. Phu... nhân muốn làm gì tôi cũng được. Người đừng khóc nữa được không?"
Kẻ kia vội vàng lấy nước cho Mạc Dao nhưng bị cậu tức giận ném xuống thảm, nước chảy lênh láng khắp nơi. Hắn sốt sắng không biết làm sao cho phải, muốn giúp thiếu niên lau nước mắt nhưng lại sợ cậu bị cậu né tránh. Cuối cùng hắn quyết định vung tay tát thẳng vào mặt mình. Mạc Dao bị hành động của hắn dọa đến ngưng cả khóc, há hốc miệng nhìn người thanh niên.
"Ơ...ơ." - Nhìn người mang gương mặt của Aisha đánh bản thân đến sưng cả má, Mạc Dao nhăn nhó mặt nhỏ giữ tay hắn lại. - "Không cần làm đến như vậy đâu..."
"Vậy phu nhân không được khóc nữa."
"..."
"Nếu không tôi sẽ khóc cùng phu nhân." - Người nọ không có nói ngoa, hắn thật sự chảy nước mắt.
"..."
Rồi ai là người cần dỗ ở đây?
Mạc Dao cảm thấy bản thân cần phải làm lạnh cái đầu trước, hơn nữa còn phải thay quần áo. Vừa rồi bị kẻ kia cọ cọ vài cái, phần sau của váy đã ướt đẫm, dán vào mông Mạc Dao khiến cậu khó chịu vô cùng. Thiếu niên đi đến bên tủ lấy ra quần áo mới rồi nhanh chóng vào trong nhà tắm. Aisha giả thấy vậy lúng túng muốn đi theo nhưng lại bị cậu trừng mắt ra lệnh:
"Ngồi im đấy."
Hắn vội vàng ngồi xuống, ngoan ngoãn thẳng lưng chờ Mạc Dao. Thiếu niên kinh ngạc trước thái độ thuận theo của tên biến thái. Hắn thật sự nghe lời cậu sao?
Chỉ vài phút sau, thiếu niên đã tắm rửa thơm tho rồi đi ra ngoài. Vốn tưởng kẻ kia vẫn ngoan ngoãn chờ cậu, lại không ngờ rằng đập vào mắt thiếu niên là cảnh hắn một tay cầm quần lót của cậu còn tay còn lại nhịp nhàng lên xuống.
"Phu nhân~ ah~ Phu nhân..."
"..."
Nếu không phải quãng đường chạy ra đến cửa chính phải đi qua vị trí của tên biến thái thì Mạc Dao đã sớm chạy ra ngoài báo cảnh sát rồi.
Thấy thiếu niên đứng ở cửa nhà tắm mà hoang mang nhìn mình, người kia tựa như đứa trẻ ăn vụng bị người lớn phát hiện, hắn vội vàng giấu quần lót đi, lần nữa thẳng lưng quỳ gối trước thiếu niên. Tuy nhiên vật ở giữa hai chân hắn vẫn thẳng tưng mà chĩa về phía Mạc Dao thậm chí còn run rẩy phun ra chút đục dịch.
Thiếu niên im lặng lùi lại vài bước.
"Phu... phu nhân... tôi không có ý làm gì người đâu..."
Hắn vội vàng đứng dậy muốn giải thích với cậu nhưng hắn tiến về phía trước một bước, Mạc Dao liền lùi về sau một bước, tay cậu cũng bắt đầu lần mò xem có thứ gì có thể đánh ngất được tên biến thái này không.
"Phu nhân..."
"Không được lại đây!"
Gã thanh niên liền dừng lại, hắn phiền não mà gãi gãi đầu. Cuối cùng hắn quyết định đánh mạnh vào cậu em đang cương cứng của mình với hi vọng nó sẽ mau mềm xuống.
"Phu nhân chờ một chút nó sẽ mềm ngay thôi."
Mạc Dao:...
Cậu muốn đi ngủ. Hôm nay quá nhiều việc vượt quá sức chịu đựng của cậu rồi.
*****
Cuối cùng, dưới sự thỏa hiệp của Mạc Dao, tên Aisha giả kia quyết định tự trói mình lại để tránh làm tổn thương đến thiếu niên.
"Nói đi. Vì sao anh đóng giả Aisha?" - Mạc Dao ôm gối cảnh giác nhìn người thanh niên đang quỳ dưới đất.
"Tôi không có đóng giả Aisha. Đây là khuôn mặt thật của tôi."
"Thật sao?"
Mạc Dao nghi ngờ vươn tay nắm lấy hai má của hắn kéo sang hai bên. Cảm xúc rất thật, không giống đồ giả chút nào. Cậu cẩn thận quan sát lại lần nữa. Dù nói người này rất giống Aisha nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra đường nét trên mặt hắn có phần nam tính hơn nàng, hơn nữa khung xương của người này cũng to hơn Aisha một chút.
Giống Hello Kitty phiên bản có cơ bắp.
"Phu... phu nhân đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy..." - Người kia đỏ bừng mặt mà quay đi.
"Hai người là chị em song sinh sao?"
Người thanh niên do dự một lúc rồi gật đầu.
"Nhưng tôi không được công khai thân phận chỉ có thể thi thoảng dùng bộ dạng của Aisha để xuất hiện trước mặt mọi người."
Mạc Dao nghiêng đầu nghĩ một lúc chợt nhớ ra có vài lần cậu gặp Aisha trong bộ dạng khác thường có lẽ đó chính là người này.
"Vậy anh chính là người tối nào cũng đến rình mò tôi trước cửa phòng?"
"Không... không phải." - Người thanh niên thật thà lắc đầu. - "Tôi không có rình mò phu nhân ngoài cửa tôi... tôi rình mò ở trong phòng cơ."
Mạc Dao nhẹ nhàng lùi vào sâu trong giường.
"Không phải! Phu nhân nghe tôi giải thích đã. Bởi... bởi vì có kẻ nhìn chằm chằm người từ ngoài cửa sổ nên tôi mới phải xuất hiện giúp người đuổi hắn đi. Nhưng giờ phu nhân an tâm, tôi giết hắn rồi."
Rõ ràng trên mặt người thanh niên bày ra nét cười ngây ngô nhưng từng lời hắn nói ra lại mang đến cảm giác lạnh căm căm.
"Tại sao phu nhân lại nhìn tôi như vậy? Tôi làm gì sai sao?" - Người thanh niên khó hiểu nghiêng đầu. - "Hắn cũng đã từng nhìn chằm chằm Aisha như vậy mỗi đêm giờ hắn lại chuyển sự chú ý sang phu nhân. Hắn bị tôi giết là phải!"
Có lẽ do không được tiếp xúc với quá nhiều tri thức nên suy nghĩ của kẻ ngày rất ngây thơ. Hắn ghét ai thích ai đều sẽ bộc lộ ra bên ngoài thậm chí còn dùng cả hành động để biểu hiện.
"Hắn chỉ đứng ở cửa nhìn thôi sao?"
Người thanh niên gật đầu. Mạc Dao cảm thấy kẻ kia không phải cùng một giuộc với tên biến thái này. Công việc của hắn giống như giám thị người khác vậy. Nghĩ đến hình ảnh có một bóng đen tối nào cũng đứng trước cửa phòng cậu mà nhìn chằm chằm cả đêm, Mạc Dao liền rùng mình siết chặt gối ôm hơn. Kẻ giám sát cậu chắc chắn là người của phu nhân Lawrence, nhưng vì sao bà ta lại làm như vậy?
Thiếu niên lơ mơ đoán ra gì đó nhưng lại không tìm được lý do để giải thích nó. Cậu bất giác nhớ đến thanh tra Jacson. Có lẽ hắn sẽ giải đáp được yêu cầu của cậu. Nhưng mà biết tìm hắn ở đâu bây giờ? Thiếu niên mân môi nhìn về phía người thanh niên đang quỳ dưới sàn.
"Anh có thể dễ dàng đi lại giữa các phòng?"
"Đúng vậy, trong trang viên có một đường hầm thông với tất cả các phòng."
"Vậy có thể thông ra ngoài được không?"
Khuôn mặt người thanh niên hơi tối lại, hắn nghiêm túc nhìn Mạc Dao:
"Phu nhân, người muốn đi đâu?"
"Tôi ra ngoài có chút việc..." - Thấy hắn có vẻ không muốn cho cậu đi, Mạc Dao liền nói tiếp. - "Tôi sẽ nhanh chóng quay trở lại."
Hai mày người kia đã nhíu chặt lại với nhau. Dường như việc để thiếu niên đi ra ngoài là một việc rất kinh khủng với hắn nhưng cuối cùng hắn rũ mắt khoé môi cong xuống mà lí nhí trả lời:
"Được, ai bảo tôi thích phu nhân nhất nhất trên đời. Lối vào mật thất là ở sau gương."
Mạc Dao bước đến trước gương dùng toàn sức đẩy nhưng đẩy mãi cũng chỉ xê dịch một chút.
"Để tôi giúp phu nhân."
Người thanh niên liền đứng dậy, đi đến trước mặt thiếu niên, nhẹ nhàng đẩy chiếc gương to đùng sang một bên. Mạc Dao nghi hoặc nhìn hắn. Chẳng phải vừa rồi hắn đã bị trói lại rồi. Vì sao lại...
Kẻ kia xấu hổ sờ sờ mũi ngoan ngoãn chìa dây thừng ra cho Mạc Dao trói lại mình. Tất nhiên thiếu niên không thèm tin hắn nữa. Cậu ôm chặt lấy cây chổi lông gà mang tâm thái của một người chiến sĩ mà bước vào bên trong mật thất. Người thanh niên thấy vậy cũng ngoan ngoãn bám theo sau.
Phần phía sau gương là một khoảng không gian hẹp có lối đi xuống tầng dưới. Khi xuống phía dưới không gian cũng rộng hơn đủ để hình thành một căn phòng nhỏ. Mạc Dao phát hiện còn một lối đi nữa từ tầng trên xuống có lẽ là dẫn từ phòng của Aisha. Người thanh niên mở một cánh cửa khác dẫn đến một lối đi sâu hun hút.
"Chỉ cần đi thẳng về phía trước là có thể đi đến nhà kho của trang viên."
Mạc Dao gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Thấy hắn vẫn muốn đi theo cậu, thiếu niên liền mở miệng nói:
"Đến đây thôi."
"Tôi... không thể đi cùng phu nhân được sao?"
Nghĩ đến người này có gương mặt giống hệt Aisha, Mạc Dao liền lắc đầu. Ngay lập tức khuôn mặt hắn liền trở nên ủ rũ giống như chó lớn bị chủ nhân nhẫn tâm bỏ rơi. "Chó lớn" ư ử ấm ức nhìn về phía thiếu niên. Nhưng cậu nhất quyết lắc đầu không cho hắn đi cùng. Hắn thất vọng rủ đuôi, ai oán nhìn thiếu niên:
"Vậy phu nhân xoa đầu tôi được không?"
Hắn từng nhìn thấy Mạc Dao xoa đầu Dan. Rõ ràng hắn sạch sẽ hơn kẻ kia rất nhiều, người cũng thơm tho hơn vậy mà mỗi lần hắn đến gần phu nhân đều bị dọa sợ chết khiếp.
Mạc Dao nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng không mất gì liền vươn tay vỗ vỗ đầu người thanh niên. Nhìn thấy hắn thoải mái mà híp híp mắt, mũi phát ra tiếng hừ hừ đầy thoải mái, thiếu niên hơi mất tự nhiên mà thu tay lại. Cậu cảm thấy hắn giống chó Golden. Một con Golden vừa ngây thơ vừa biến thái.
Từ từ... không thể so sánh người với cho như vậy được.
Mạc Dao cảm thấy do bản thân tiếp xúc với người này quá lâu nên bị hắn ảnh hưởng rồi vậy nên cậu nhanh chóng đi về phía trước.
Đường đến nhà kho cũng không quá xa nhưng không sạch sẽ gì. Khi Mạc Dao ra khỏi mật thất, chiếc váy trên người cậu đã nhiễm một đống bụi.
"Vậy là mất công tắm rửa rồi." - Thiếu niên thở dài phủi phủi bụi trên người.
"Ai?!"
Một tiếng quát vang lên dọa Mạc Dao giật mình, vội vàng bịt miệng ngồi sụp xuống đất.
"Tao nghe thấy tiếng của mày rồi. Hức!"
Cửa nhà kho bị mở ra một cách thô bạo. Một đám đàn ông toàn thân tỏa ra mùi rượu từ từ tiến vào bên trong. Bọn hắn uống rượu từ chiều đến giờ đã sớm say mèm, đầu óc cũng lơ mơ như người trên mây.
"Này mày, hình như đây không phải nhà vệ sinh đâu."
"Kệ đi."
Một gã đàn ông nghiêng ngả đi đến góc tường. Hắn tính vạch quần ra đi tiểu lại không ngờ rằng có một đôi mắt nhỏ đang trợn to nhìn mình chằm chằm.
"Phu... phu nhân?"
Gã đàn ông bị dọa đến không nhỏ vội vàng kéo lại khoá quần. Vị phu nhân xinh đẹp mà hắn hằng đêm khao khát đột nhiên xuất hiện ở đây khiến trái tim gã say rượu đập mạnh hơn. Hắn lúng túng tiến về phía thiếu niên nhưng lại bị cậu lùi ra xa. Đám còn lại đứng chờ ngoài không thấy bạn mình ra liền vội vàng kéo nhau vào. Khi thấy Mạc Dao, ai nấy cũng cứng đờ cả người há hốc mồm nhìn cậu.
Cảm nhận có hàng chục ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm về phía mình, Mạc Dao ôm chặt chổi lông gà hơn. Thiếu niên muốn bò trở lại bên trong mật thất lại không ngờ bị một bàn tay xù xì lông lá nắm lấy cổ chân kéo về phía sau. Mặt đất không mềm mại giống như thảm lông cừu hơn nữa Mạc Dao bị kéo thô bạo như vậy khiến lòng bàn tay cậu đau rát. Thiếu niên nhanh chóng bị một đám đàn ông thô tục bao lấy xung quanh, mùi rượu cùng nước hoa rẻ tiền tràn ngập mũi xoang mũi khiến đầu óc thiếu niên choáng váng vô cùng.
"Chạy cái gì! Ngày thường vặn eo câu dẫn con riêng giờ còn bày ra vẻ mặt trinh liệt."
"Chẳng biết đứa con trong bụng nàng là của tử tước hay là con riêng nữa."
"Hoặc của chúng ta cũng nên."
Dứt lời, đám đàn ông liền há miệng cười vang. Một kẻ vươn tay xoa eo thiếu niên liền bị cậu nghiêng người né tránh.
"Tránh xa tôi ra."
"Nghe nàng nói gì không? Mẹ nó giọng nói cũng ngon ngọt như vậy!" - Gã béo lùn liếm liếm khóe môi. - "Phu nhân Lawrence bảo chúng ta ở đây chờ lệnh của bà ta nhưng tao không chịu được nữa rồi. Đằng đ*o nào chẳng đè con ả này ra."
"Đừng thô tục như vậy. Dọa sợ phu nhân bây giờ~"
Mặc dù miệng nói như vậy nhưng gã kia đã đưa tay sờ soạng xuống háng mình.
Mạc Dao dù ngốc đến mấy cũng đoán ra bọn chúng muốn làm gì mình. Cả người cậu run rẩy mạnh hơn, dùng hết sức bình sinh mà giãy giụa. Bọn chúng hứng thú thả lỏng tay ra, thiếu niên liền vội vàng muốn chạy trốn nhưng mới được vài bước đã bị một kẻ khác nắm lấy cổ chân kéo lại sau đó là một trận cười vang.
"Đừng đùa nữa tao cửng lắm rồi. Để tao lên trước. Dù sao tao cũng là người đầu tiên tìm thấy báu vật."
"Cùng nhau đi."
"Để tao trước đã rồi bọn mày thích chơi ba hay bốn đều được."
Hắn cười đầy đê hèn từ từ lại gần thiếu niên. Nhìn khuôn mắt đầy nước mắt của cậu, hắn càng hưng phấn hơn mà thở dốc. Hắn bóp lấy cằm thiếu niên muốn cúi xuống hôn lấy cái miệng thơm tho kia. Cả đám còn đang hưng phấn bắt đầu cởi quần thì một tiếng hét vang lên. Gã đàn ông ôm lấy trán mình. Máu tươi từ tay hắn bắt đầu chảy ra. Tất cả kinh ngạc nhìn hòn đá trên tay Mạc Dao. Sắc mặt cậu trắng bệch mà lùi lại.
"Mẹ con điếm này!"
Gã đàn ông thẹn quá thành giận muốn giơ tay lên tát thiếu niên. Tuy nhiên cái tát chưa kịp rơi xuống thì thứ rơi xuống trước lại là đầu người.
Chiếc đầu của gã béo lăn lông lốc xuống dưới chân gã đàn ông gần Mạc Dao nhất. Gã trợn tròn mắt nhìn người thanh niên to lớn đứng ngoài cửa. Vì ngược sáng nên bọn chúng không nhìn ra biểu cảm của hắn lúc này nhưng đôi mắt sáng quắc trong đêm khiến bọn chúng vô thức rùng mình.
Đùng... đùng...
Ngoài cửa sấm chớp giật liên hồi. Chẳng mấy chốc một cơn mưa giông bắt đầu phủ xuống toàn trang viên. Từ trong nhà kho, Dan dùng áo ngoài che chắn cho thiếu niên rồi nhanh chân ôm cậu về nhà. Máu từ chiếc rìu sắt nhỏ xuống đất tạo thành một vệt dài rồi nhanh chóng bị cơn mưa xoá sạch.
*****
Lúc này 005 cùng 197 căng thẳng nhìn người máy sửa điện.
{Vẫn chưa kết nối được mạng ạ?}
"Từ từ tôi còn phải tra sách lịch sử. Mấy đời máy cũ như vậy đã ngưng sản xuất trên thị trường từ rất lâu rồi nên khó sửa lắm. Tôi kiến nghị hai người nên mua máy mới đi."
[Ngài cứ sửa đi. Khi nhận lương tôi nhất định sẽ trả tiền của lần này và ba lần trước.]
{Hu hu Dao Dao của mị. Không chịu đâu!!!}
—----------------------------------------------------------
Mạc Dao: *chỉ Dan* Becgie Đức, *chỉ [???]* Golden Retriever.
Dan: *Vẫy đuôi*
[???]: *Vẫy đuôi*
Edward: Hừ người không làm muốn đi làm động vật. Một đám thiểu năng!
Cà Phê: Được chủ nhân xoa đầu đó nha~
Edward: *Vẫy đuôi*
Cà Phê: Một con Husky ngu ngốc.