Để có ngày hôm nay hắn đã hỏi ý kiến của rất nhiều người bạn của mình.
Nhưng không ngờ An Nhã lại kéo theo một người đàn ông khác tới dự tiệc sinh nhật của hắn. Chuyện này là sao, chẳng phải là vả vào mặt Thôi Chí Minh ở trước mặt mọi người ư?
“Chí Minh!”
Chỉ thấy An Nhã và Nhạc Huy tay trong tay đi tới, mỉm cười chào hỏi Thôi Chí Minh.
Mấy người bạn của Thôi Chí Minh giờ đây cũng sững sờ, chẳng phải An Nhã là bạn gái của Thôi Chí Minh ư, sao giờ lại ôm người khác?
Sắc mặt Thôi Chí Minh cũng rất khó coi, nhưng hắn vẫn gượng cười, hỏi:
“An Nhã, đây là?”
Ánh mắt hắn nhìn sang Nhạc Huy, từ nhỏ Nhạc Huy đã tập võ, dáng người rất cân xứng, nên bộ vest mặc trên người Nhạc Huy giống như thiết kế riêng cho anh vậy.
Thôi Chí Minh cũng thừa nhận người đàn ông mà An Nhã đang ôm này quả thật đẹp trai hơn hắn.
An Nhã mỉm cười nói:
“Quên mất không giới thiệu với anh, đây là…. Diệp Huy, bạn trai tôi”.
Do không thể nghĩ ra được tên gì hay nên An Nhã đã đặt cho Nhạc Huy một cái tên.
Nhưng vừa dứt lời, sắc mặt của Thôi Chí Minh và bạn bè hắn bỗng thay đổi.
“Bạn… bạn trai?”, khóe miệng Thôi Chí Minh khẽ co giật, hắn không thể tin nổi.
Mới đây thôi mà An Nhã đã có bạn trai rồi! Trước đó Nhạc Thiên Hùng còn nói với hắn rằng ông ấy rất hài lòng về hắn.
“Phải, tôi và Diệp Huy yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, chúng tôi gặp nhau trong thư viện”.
“Hai chúng tôi đều thích đọc sách, có rất nhiều sở thích chung, anh ấy đối xử với tôi rất tốt”.
An Nhã trông giống như một cô gái nhỏ hạnh phúc, dựa đầu lên vai Nhạc Huy, không nhìn ra được bất kỳ nét diễn nào trong đó cả.
Cũng chỉ có mình cô ấy biết cô ấy không coi đây là diễn kịch.
“Á, vậy sao, nhưng… nhưng anh cũng đối xử với em rất tốt mà…”
Thôi Chí Minh vô cùng gượng gạo nói, trong lòng bỗng thấy hơi khó chịu, như thể bạn gái của hắn bị người ta cướp mất.
“À phải rồi, Diệp Huy, để em giới thiệu với anh chút, đây là cậu ấm nhà họ Thôi – Thôi Chí Minh, hai người làm quen với nhau chút đi”.
An Nhã làm như không nghe thấy, bỏ qua những lời của Thôi Chí Minh và giới thiệu với Nhạc Huy.
Nhạc Huy thấy sắc mặt của Thôi Chí Minh hơi u ám, anh chủ động chìa tay ra chào hỏi hắn:
“Chào anh Thôi, nghe nói hôm nay anh sinh nhật, chúc anh sinh nhật vui vẻ”.
Do Nhạc Huy cũng mỉm cười lịch sự nên Thôi Chí Minh cũng không thể làm anh mất mặt, đành phải kìm nén sự khó chịu và bắt tay với anh, hỏi:
“Anh Diệp, anh và An Nhã quen nhau khi nào thế? Tôi nhớ trước đó An Nhã vẫn còn độc thân mà nhỉ?”
Nhạc Huy cười nói:
“Quen nhau lúc nào không quan trọng, quan trọng nhất là cảm giác. Tôi và An Nhã vừa gặp đã thấy thân quen, giống như bạn thân lâu ngày không gặp vậy, gặp được cô ấy tôi mới tin thì ra cũng có tình yêu sét đánh”.
An Nhã đứng bên cũng phải khen ngợi cho tài năng diễn xuất của Nhạc Huy, thầm nghĩ Nhạc Huy này lúc lừa người đúng là bình thản thật.
Khóe miệng Thôi Chí Minh lại co giật, hôm nay là ngày hắn định tỏ tình với An Nhã, nhưng giờ thì hay rồi, không những mất công chuẩn bị cho cuộc tỏ tình, mà hắn còn bị cắm sừng.
Nhạc Huy đã nhìn thấy mọi biểu cảm của Thôi Chí Minh, anh an ủi hắn:
“Tôi biết anh Thôi có ý với An Nhã nhà chúng tôi, nhưng chuyện tình cảm không thể gượng ép”.
“Với lại hai người cũng chỉ là quen biết nhau thôi, dù sao tôi cũng không bận tâm đâu, mọi người có thể làm bạn mà. Tôi tin rằng người xuất sắc như anh Thôi có thể tìm được cô gái mà anh thích”.
Thôi Chí Minh vẫn nở nụ cười, đành gượng gạo tiếp lời:
“Phải, anh nói đúng, chuyện tình cảm không nên gượng ép”.
Nhưng trong lòng hắn đang thầm chửi mười tám đời tổ tiên nhà Nhạc Huy, nghĩ bụng mày dám cướp bạn gái của ông, đương nhiên mày không để bụng rồi, nhưng ông đây để bụng đó!
Mấy người bạn của Thôi Chí Minh thấy thế cũng thấy bất bình thay cho hắn, bỗng có người hỏi:
“Anh Diệp phải không, không biết anh thuộc nhà họ Diệp nào? Chẳng lẽ là nhà họ Diệp trong bốn gia tộc lớn sao?”
“Tôi nghe nói nhà họ Diệp đã sụp đổ rồi, nghe bố tôi nói hiện giờ có rất nhiều lãnh đạo cấp cao trong nhà họ Diệp đã bị cảnh sát bắt, nói nhà họ Diệp bị nghi là có liên quan tới việc sản xuất ma túy, hơn nữa còn làm rất nhiều chuyện trái phép”.
“Cô An Nhã, cô phải cảnh giác cao độ vào, đừng có tìm bừa người đàn ông nào đó làm bạn trai”.
Thôi Chí Minh vẫn chưa biết chuyện này, khi thấy vậy hắn bỗng thấy ngạc nhiên:
“Thiếu Dương, có cả chuyện này sao? Nhà họ Diệp là một trong bốn gia tộc lớn, đâu dễ bị sụp đổ vậy được?”
Người nói tên là Khang Thiếu Dương, hắn gật đầu, nói:
“Chuyện này là thật đó, công ty của nhà chúng tôi và công ty nhà họ Diệp có hợp tác”.
“Nhà họ Diệp xảy ra chuyện khiến bố tôi cũng bị liên lụy, tối qua ông ấy đã tự đến đồn phối hợp điều tra, nhưng may mà không sao”.
“Nhà họ Diệp to gan thật, dám buôn bán mấy thứ trái phép, lần này chắc là toang rồi”.
Thôi Chí Minh và những người khác nghe vậy đều sững sờ, nhà họ Diệp là một trong bốn gia tộc lớn, không ngờ lại sụp đổ trong một đêm, đúng là khiến người ta thương cảm.
Họ đâu biết người khiến nhà họ Diệp tan tành chính là người đang đứng trước mặt họ.
Nếu không phải Nhạc Huy nghĩ ra cách giúp Nhạc Thiên Hùng thì chắc nhà họ Diệp không bị sụp đổ nhanh vậy đâu.
An Nhã đứng bên cạnh bỗng thấy hơi ngượng, vừa nãy do tình thế cấp bách nên cô ấy mới đổi bừa cái họ cho Nhạc Huy mà thôi, chứ cô ấy đâu nghĩ tới điều này.
Nhưng Nhạc Huy phản ứng rất nhanh, anh thản nhiên cười, lắc đầu nói:
“Xin lỗi, tôi không phải người của gia tộc thuộc bốn gia tộc lớn, tôi không có liên quan gì tới nhà họ Diệp mà mấy người nói”.
Thôi Chí Minh nghe thế bỗng không tin lắm.
“Không phải nhà họ Diệp này, nhưng hình như cả thủ đô chỉ có một nhà họ Diệp thôi, chẳng lẽ còn có nhà họ Diệp thứ hai sao?”
Nhạc Huy bình tĩnh nói:
“Chắc tại nhà chúng tôi không có tiếng tăm gì lắm, chỉ làm buôn bán nhỏ lẻ thôi, đừng nói là so với nhà họ Diệp, mà có khi chúng tôi còn chẳng bằng mấy vị ở đây”.
Nghe thấy vậy trên mặt mọi người bỗng lộ ra vẻ khinh thường, vòng vo một hồi thì ra cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không ai biết đến.
Khang Thiếu Dương ghé tai Thôi Chí Minh, nói thầm:
“Chí Minh, đừng bỏ cuộc, xem ra thằng nhãi này chẳng có lai lịch gì đâu”.
“Mọi người sẽ giúp cậu, nếu không ổn chúng tôi sẽ ra tay, tìm nơi nào không người chôn hắn là xong”.
Thôi Chí Minh bỗng thấy thoải mái hơn rất nhiều, Nhạc Huy này ngoài đẹp trai hơn hắn, còn lại đều thua xa hắn.
Hắn cười rồi bơ luôn Nhạc Huy, nói chuyện với An Nhã:
“Tiểu Nhã, hôm nay là sinh nhật của anh, em đã tới rồi thì không được về sớm đâu, chiều nay chúng ta còn hoạt động khác đó”.
An Nhã thì không sao, chỉ cần Nhạc Huy ở cạnh cô ấy thì có làm gì, cô ấy cũng không ý kiến.
“Được, dù sao tôi và bạn trai tôi cũng rảnh rỗi”.
Cô ấy ôm lấy cánh tay của Nhạc Huy, thản nhiên bước vào.
Thôi Chí Minh nhìn hai người hạnh phúc, sắc mặt bỗng u ám, hắn nói với Khang Thiếu Dương:
“Thiếu Dương, cậu giúp tôi điều tra xem trong thủ đô còn nhà họ Diệp nào nữa, tôi muốn xem thử xem nhà họ Diệp này có bản lĩnh gì mà lại dám cướp bạn gái của Thôi Chí Minh tôi”.
Khang Thiếu Dương gật đầu:
“Yên tâm đi, tôi thấy thằng nhãi này khiêm tốn quá, chẳng có chút khí chất của đám con cháu nhà giàu nên có. Chắc nhà họ chẳng có tiếng tăm gì, chỉ là nhân vật nhỏ bé mà thôi”.