“Làm gì vậy, không biết kính già yêu trẻ à, tôi tới gặp chủ tịch Đoàn, phiền cậu vào thông báo một tiếng”.
Liễu Hồng Thanh khoanh tay nhìn đội trưởng đội bảo vệ, không vui nói.
Đội trưởng đội bảo vệ thấy vậy bỗng cười khẩy một tiếng, nhìn khoảng gần hai mươi người nhà họ Liễu rồi nói:
“Tôi cũng phục nhà họ Liễu các người ghê, tôi nhớ hôm qua người nhà các người đã tới đây rồi, là do tôi chưa truyền đạt rõ hay là bây giờ người nhà họ Liễu các người không cần thể diện, cứ thích mặt dày mày dạn chạy tới tập đoàn Huy Hành chúng tôi?”
Anh ta không hề nể mặt bất kỳ ai ở nhà họ Liễu, đây là do Đoàn Thiên Hành và Hàn Tiểu Thi dặn dò.
Lời của anh ta đã chọc giận tất cả người nhà họ Liễu có mặt tại đây.
“Cậu nói cái gì! Sao một tên bảo vệ như cậu mà dám nói với chúng tôi như vậy, tốt xấu gì nhà họ Liễu chúng tôi cũng là một gia tộc hạng nhất hạng nhì ở Sở Châu!”
Liễu Hồng Thanh đập gậy xuống, tức giận xông tới chỗ đội trưởng đội bảo vệ rồi mắng chửi.
Đội trưởng đội bảo vệ đang định chửi lại thì Hàn Tiểu Thi từ trong thang máy bước ra.
“Cô Hàn!”
Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng đi tới, cung kính gật đầu nói với Hàn Tiểu Thi:
“Lại là người nhà họ Liễu, hôm qua vừa có hai người tới, nay họ kéo cả gia tộc tới luôn rồi”.
Hàn Tiểu Thi nghe thấy thế liền gật đầu, thản nhiên nói:
“Để tôi xử lý”.
Nói xong cô ta đi tới trước mặt Liễu Hồng Thanh, thấy đám người từng bắt nạt sỉ nhục Nhạc Huy, cô ta lạnh lùng nói:
“Tôi nghĩ hôm qua bảo vệ của chúng tôi đã truyền đạt rõ ràng với các người rồi mà, tập đoàn Huy Hành chúng tôi sẽ cắt đứt mọi hợp tác với nhà họ Liễu các người”.
Nói xong cô ta liếc nhìn Liễu Nhược Hà trong đám người, nhếch miệng cười nói:
“Đương nhiên cô Liễu Nhược Hà rất may mắn, dự án mà tập đoàn chúng tôi đang hợp tác với công ty của cô hiện giờ vẫn sẽ tiếp tục cho xong”.
“Còn về các công ty khác của nhà họ Liễu các người chúng tôi sẽ cho người tới chấm dứt mọi hợp đồng, dù có phải bồi thường tiền chúng tôi cũng sẽ kiên quyết hủy bỏ mối quan hệ hợp tác với các người, không thương lượng gì thêm!”
Những lời này như một gáo nước lạnh dội thẳng đầu nhóm người Liễu Hồng Thanh, dập tắt đi mọi niềm tin trong họ.
“Tại sao? Rốt cuộc nhà họ Liễu chúng tôi đã đắc tội gì với tập đoàn Huy Hành, tôi nghĩ trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, phiền cô hãy mời chủ tịch Đoàn ra đây cho chúng tôi nói chuyện thẳng thắn”.
Liễu Hồng Thanh nhíu mày, không chịu buông, nói:
“Cứ chấm dứt hợp tác trong mơ hồ như này thì cả hai bên đều bất lợi”.
Hàn Tiểu Thi thấy thế thì chế nhạo rồi cười phá lên.
Cô ta khoanh tay trước ngực, nhìn họ như đám ăn mày và nói:
“Xin các người rõ cho, ban đầu nhà họ Liễu các người chẳng là cái thá gì, là do một tay chúng tôi dìu dắt các người. Chúng tôi có thể nâng đỡ các người thì cũng có thể vùi dập các người lần nữa. Tập đoàn Huy Hành chúng tôi chẳng ảnh hưởng gì khi chấm dứt hợp tác với các người”.
“Còn nữa, trong chuyện này chẳng có hiểu lầm gì hết, nhà họ Liễu các người đều là kẻ vong ơn phụ nghĩa, là một đám bỏ đi!”
Hàn Tiểu Thi càng nói càng hăng, cô ta trả lại hết những tủi nhục mà Nhạc Huy từng phải chịu cho người nhà họ Liễu.
Cô gằn từng chữ nói:
“Người nhà họ Liễu các người không chịu cố gắng, tưởng bám lấy tập đoàn Huy Hành chúng tôi rồi ngày nào cũng hút máu chúng tôi”.
“Giờ chúng tôi không cho các người hút nữa, các người liền nổi giận. Sao nào, không có chúng tôi các người không sống được sao? Tập đoàn Huy Hành giúp các người hai năm, vậy trong hai năm qua các người đã làm gì?”
“Ăn chơi trác táng, nếu không phải Nhạc...”
Cô ta càng nói càng kích động, suýt nữa thì nói ra tên Nhạc Huy, vội vàng đổi giọng:
“Nếu không nhờ có chủ tịch Đoàn nhân từ khoan dung nuôi các người hai năm thì nhà họ Liễu các người đã bị phá sản từ lâu rồi!”
Tên đội trưởng đội bảo vệ đứng ở một bên thấy cũng phải há hốc mồm, thầm nói:
“Cô gái xinh đẹp họ Hàn này đúng là ngầu mà, giỏi quá…”
Tất cả người nhà họ Liễu có mặt ở đó đều bị cô ta nói đến mức mặt đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay tức giận. Nhưng chắc chắn họ đều đang thầm mắng chửi Hàn Tiểu Thi.
Sắc mặt Liễu Hồng Thanh bỗng xanh xao nhợt nhạt, dù tập đoàn Huy Hành có ơn với họ thì cũng không thể sỉ nhục họ vậy chứ?
“Đủ rồi!”
“Cô gái, tôi thừa nhận nhà họ Liễu chúng tôi được các người giúp đỡ rất nhiều. Nhưng các người không thể cậy các người giúp đỡ chúng tôi mà thẳng thừng chà đạp lên tôn nghiêm của nhà họ Liễu chúng tôi như thế!”
“Tôi muốn gặp chủ tịch Đoàn của các người, giờ tôi muốn gặp cậu ta ngay!”
Liễu Hồng Thanh tức giận, lồng ngực lên xuống, kích động nói.
Hàn Tiểu Thi ung dung bình tĩnh ngồi ở đó, hừ một tiếng rồi nói:
“Chủ tịch Đoàn của chúng tôi là người mà chó mèo cũng gặp được ư?”
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, các người cút đi, đừng ép tôi đuổi người. Tôi nể mặt người nhà họ Liễu các người lần cuối, nếu các người bị đuổi đi thì ngày mai nhà họ Liễu các người sẽ là trò cười cho cả giới kinh doanh ở Sở Châu đó”.
Liễu Hồng Thanh suýt nữa ngất xỉu, ông ta chỉ vào Hàn Tiểu Thi: “Cô cô cô”, nói được vài tiếng ông ta vẫn không thể nói trọn câu.
“Bố đừng kích động, sức khỏe quan trọng”, hiện giờ Liễu Thừa Phong vẫn không quên thể hiện trước mặt ông cụ.
“Nhược Hà, chẳng phải mày có quan hệ tốt với chủ tịch Đoàn sao, mày mau đứng ra nói giúp nhà họ Liễu chúng ta đi!”
“Sao con ranh mày không chịu nghĩ cho nhà họ Liễu vậy!”
Lúc này cuối cùng người nhà họ Liễu cũng hiểu được tầm nghiêm trọng của sự việc, nhà họ Liễu tuyệt đối không thể mất chỗ dựa là tập đoàn Huy Hành, nếu không họ sẽ mất đi địa vị rồi từ đó sẽ rơi xuống đáy vực, chẳng là thá gì!
Khuôn mặt Liễu Nhược Hà bỗng ửng đỏ, cô giấu đi vẻ xấu hổ rồi đứng ra nói với Hàn Tiểu Thi:
“Hàn Tiểu Thi, cầu xin cô hãy cho tôi gặp chủ tịch Đoàn! Tôi với chủ tịch Đoàn là bạn, anh ấy nhất định sẽ gặp tôi, chỉ cần cô đi thông báo một tiếng là được, cầu xin cô…”
Thấy Liễu Nhược Hà ăn nói khép nép, Hàn Tiểu Thi cảm thấy rất hả dạ. Người phụ nữ đáng chết này cướp mất Nhạc Huy của cô thì thôi đi, lại còn đối xử tệ bạc với Nhạc Huy, ngày nào cũng bắt nạt Nhạc Huy.
“Cô là cái thá gì, chủ tịch Đoàn đã nói rồi anh ấy không gặp cô! Cô và họ đều cút khỏi nơi này cho tôi!”
Hàn Tiểu Thi đẩy tay của Liễu Nhược Hà ra, không nể mặt cô chút nào.
Liễu Nhược Hà ngồi đơ ở trên đất, cô sắp bị nhà họ Liễu ép đến điên rồi.
“Con ranh chết tiệt, mau cầu xin người ta đi, có thái độ chút đi, mày quỳ trước người ta đi được không?”
Cô ba của Liễu Nhược Hà lao tới đập vào đầu Liễu Nhược Hà, vội vàng mắng chửi.
Liễu Nhược Hà thút thít đi tới đó lần nữa, cô vừa cúi rạp người vừa cầu xin Hàn Tiểu Thi:
“Cô Hàn, cầu xin cô đó, cô hãy giúp tôi đi”.
“Cô bảo chủ tịch Đoàn nói cho tôi biết nhà họ Liễu chúng tôi đã sai ở đâu, chúng tôi có thể sửa”.
Hàn Tiểu Thi thấy thế cũng không nỡ tát vào mặt cô nữa. Nhìn đám người kỳ quặc nhà họ Liễu này cô ta thầm nghĩ sao trên đời lại có đám người mặt dày thế nhỉ.
Cô ta gọi đội trưởng đội bảo vệ tới, lạnh lùng nói:
“Đội trưởng Lưu, còn nhớ tôi và chủ tịch Đoàn đã căn dặn cậu như nào không?”
Đội trưởng đội bảo vệ đờ người ra, liếc nhìn trong đám người anh ta thấy Liễu Tử Thần co ro ở phía sau.
“Rõ!”
Anh ta nhíu mày, vội vàng gọi những bảo vệ khác rồi chạy tới chỗ Liễu Tử Thần, bắt hắn đánh một trận no đòn lần nữa.
“Chết tiệt! hôm qua vừa đánh mày xong mà nay mày còn dám tới, nhóc con mày ương phết nhỉ!”
Đội trưởng đội bảo vệ vừa đánh vừa chửi.
Thấy đánh nhau cả nhóm người ở đó nháo nhào lên. Liễu Thừa Phong và Chung Hồng thấy con trai mình bị đánh đương nhiên cũng muốn tới giúp.
“Các người làm gì đó, thả con trai tôi ra!”
“Bà đây liều với các người!”
Chung Hồng lại phô ra vẻ đanh đá.
Nhưng nhóm bảo vệ này lại không phải người nhà họ Liễu nên đương nhiên họ sẽ không chiều chuộng bà ta. Một tên bảo vệ trong số đó xông lên đá bay Chung Hồng ra ngoài.
“Tôi thấy đám người nhà họ Liễu các người đúng là rượu mời không uống thích uống rượu phạt, cút ngay cho tôi, đừng có được nước lấn tới!”
Đội trưởng đội bảo vệ cũng đã mất kiên nhẫn, chỉ vào họ rồi chửi ầm lên.
Liễu Tử Thần không hiểu tại sao hắn lại bị đánh một trận, lúc này hắn không khỏi uất ức, sợ hãi trốn ra đằng sau Liễu Hồng Thanh, khóc lóc nói:
“Ông ơi, cháu không làm gì cả, họ lại đánh cháu, lại đánh cháu kìa!”
Liễu Hồng Thanh thấy vậy nước mắt tuôn rơi. Ông ta biết nhà họ Liễu sắp xong đời rồi.
“Nhà họ Liễu tôi đã làm gì nên tội chứ!”