Nhạc Huy mở cốp xe rồi tống Tiền Thủ Phúc vào trong đó.
Ngay lúc anh chuẩn bị lên xe thì mười mấy tên côn đồ ngông nghênh chặn xe anh lại. Nhạc Huy suýt thì quên đây là một ngôi làng, kẻ tốt người xấu lẫn lộn. Nơi này hỗn loạn và bẩn thỉu, ẩn nấp đầy kẻ như Tiền Thủ Phúc.
Đột nhiên lái một chiếc xe sang xịn đến nơi như này rõ ràng là dụ dỗ người ta phạm tội mà.
“Các người muốn làm gì?”
Nhạc Huy xoay người nhìn họ và hỏi:
“Người anh em, xe xịn đó, lại còn là Bentley”.
“Là ông chủ nhỉ, nếu là ông chủ thì cho anh em vay chút tiền tiêu đi?”
Nói xong, đám côn đồ đó vây quanh Nhạc Huy, thái độ như kiểu nếu không cho tiền thì sẽ không để anh đi.
Nhạc Huy gặp phải bọn chặn đường cướp giật rồi.
Anh nghĩ một lúc rồi lấy ví rút ra một xấp tiền, quơ quơ:
“Đủ chưa?”
Đám người đó thấy Nhạc Huy hào phóng như thế ánh mắt bỗng sáng rực lên.
“Mẹ kiếp, bọn tao nhiều người như này mà mày chỉ cho chút tiền vậy sao đủ. Có thẻ ngân hàng chứ, đi, tao dẫn mày đi rút!”
Nói xong, một người đàn ông giống dáng vẻ đại ca bước ra, hắn bước tới chìa tay giật lấy ví của anh.
Nhạc Huy cất ví vào túi rồi kéo hắn lại. Động tác của Nhạc Huy quá nhanh, quá mạnh, người đàn ông đó chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Nhạc Huy giữ chặt hai tay.
“Chết tiệt! Mày muốn làm gì…?”
Sắc mặt hắn bỗng thay đổi, nhưng còn chưa nói xong thì nắm đấm của Nhạc Huy đã nện vào mặt hắn xối xả như mưa
Nắm đấm này đánh thẳng lên mặt khiến người đàn ông đó co giật. Những người khác thấy thế bỗng trợn tròn mắt, không ngờ Nhạc Huy lại mạnh đến thế.
“Chết tiệt! Mau thả đại ca của bọn tao ra!”
“Mẹ kiếp! Có tin là tao giết chết mày không?”
Đám người đó nhao nhao rút dao ra khoa tay múa chân với Nhạc Huy.
Nhạc Huy lạnh lùng nhìn bọn họ, anh chọc ngón tay vào trong mắt người đó, móc con ngươi của hắn ra.
“A!! A!!”
Người đó bỗng kêu gào vô cùng thảm thiết.
Đám người đó đang định lao tới chỗ Nhạc Huy thì bỗng sững sờ tại chỗ, nhìn cảnh tượng kinh hãi này.
Trời đất… tàn nhẫn quá đi!
Nhạc Huy ném bỏ con ngươi của hắn, giẫm chân lên rồi đạp hắn dưới đất, khiến hắn ngất tại chỗ.
“Đừng cản đường tôi, không thì tôi sẽ lái xe tông chết các người đó”.
Nhạc Huy lạnh lùng nói rồi vào xe, giẫm chân ga, rời khỏi ngôi làng.
Trên xe, Lưu Tùng sợ hãi run lẩy bẩy, vừa rồi ngồi trên xe hắn đã nhìn thấy cảnh tàn nhẫn của Nhạc Huy.
“Anh… anh trai, anh thả tôi đi đi. Tôi hứa với anh nếu tôi tóm được anh họ của tôi thì tôi sẽ đưa tiền cho anh”, Lưu Tùng cố kìm nén sợ hãi, can đảm nói.
Nhạc Huy chẳng nói lời nào, giơ tay đấm hắn, khiến hắn ngất xỉu.
Như thể chưa có chuyện gì xảy ra, Nhạc Huy tiếp tục lái xe, tưởng tượng dáng vẻ hiện giờ của Trần Ngọc Đình, rồi lại tưởng tượng cảnh gặp lại cô.
…
Địa điểm mà Nhạc Huy hẹn gặp mặt là ở ngoại ô phía Nam, nơi này gần ngoại ô phía Nam nhất, ở đó có một khu đất hoang.
Trước tiên anh tới khu đất hoang đó kéo Lưu Tùng đang hôn mê bất tỉnh xuống xe, rồi kéo luôn cả Tiền Thủ Phúc ở cốp xe xuống.
“Đại ca, đại ca xin tha mạng! Tôi đã khai hết rồi, anh còn muốn sao nữa, liệu có phải anh định giết tôi không?”
Tiền Thủ Phúc ra sức cầu xin, mùi nước tiểu bốc lên từ dưới đũng quần hắn, quả nhiên hắn đã bị Nhạc Huy dọa sợ đái ra quần.
“Lúc anh lừa tiền người ta sao không thấy anh sợ như này?”, Nhạc Huy lạnh lùng nhìn hắn nói: “Tôi sẽ không giết anh, giờ cả thế giới ngầm ở thành phố Thiên Hải đều biết tôi đang treo thưởng mười triệu cho việc tìm kiếm anh. Nếu anh chết, cảnh sát có thể bắt tôi mà chẳng cần đến bằng chứng gì cả”.
“Anh yên tâm đi, đợi chút nữa vợ tôi xả giận xong, tôi sẽ đưa anh tới chỗ cảnh sát. Còn phán quyết bao nhiêu năm tù tôi mặc kệ”.
Tiền Thủ Phúc nghe vậy bỗng khóc nức nở. Hắn trốn trong làng lâu như thế cũng không bị cảnh sát tìm thấy, nhưng lại bị Nhạc Huy bất ngờ tìm được, rồi đưa hắn vào tù.
Lúc này, hai quản lý mà Tôn Minh Vũ gọi tới cũng đã đi xe đến.
Họ đỗ xe ở gần đó, nhưng không dám xuống xe. Nơi này quá hoang vu, họ lại nhát gan nên nào dám xuống xe lao đầu vào chỗ chết.
“Quản lý Uông, anh nhìn xem đó là gì?”, quản lý Phùng ngồi bên ghế lái phụ chỉ vào chiếc xe Bentley đỗ cách đó không xa, nói với giọng điệu run rẩy.
Hai người nhìn qua đó, chỉ thấy Nhạc Huy dựa ở phía trước xe. Họ cũng nhìn thấy Lưu Tùng nằm dưới đất bất tỉnh nhân sự, còn thấy cả Tiền Thủ Phúc mặt mày đầy máu, bị thương khắp người. Lúc này Tiền Thủ Phúc vẫn đang khóc lóc ở đó.
“Chuyện này, chuyện này…”
Hai người sợ tái mặt, toàn thân run rẩy.
“Giết người rồi! Giết người rồi!”
Quản lý Uông thấy thế tưởng là Lưu Tùng đã chết, bỗng nhiên anh ta la hét, vội vàng khởi động xe, điều chỉnh tay lái định rời đi.
“Mau! Chạy mau đi!”, quản lý Phùng cũng sợ đến mức vội vàng thúc giục.
Nhạc Huy thấy có xe thì đột nhiên ngoảnh lại, vội vàng sải bước đuổi tới, vừa đuổi theo vừa hét:
“Ngọc Đình! Đừng đi mà Ngọc Đình!”
“Trần Ngọc Đình!”
Đôi chân của anh sao đuổi kịp chiếc xe hơi, đuổi theo ra tới đường quốc lộ rồi mà cũng không đuổi kịp, chỉ có thể nhìn chiếc xe đó lại rời đi.
Nhạc Huy tức giận giậm chân, vội vàng chạy về, đẩy Lưu Tùng và Tiền Thủ Phúc vào trong xe rồi lái xe đuổi theo.
…
“Tổng giám đốc Tôn! Tổng giám đốc Tôn! Bên đó giết người rồi, chết người rồi!”
“Mau chạy đi!”
Tôn Minh Vũ đang dừng xe bên đường chờ đợi tin tức thì bỗng nhận được cuộc gọi của quản lý Phùng gọi đến.
Trong điện thoại, quản lý Phùng bị dọa tới mức phát khóc.
Tôn Minh Vũ bật loa ngoài, anh ta và Trần Ngọc Đình nghe thấy thế cũng sợ tới nỗi mặt mày xám xịt, vội lái xe trốn chạy.
“May đó, may mà chúng ta không đi theo!”
Tôn Minh Vũ đạp mạnh chân ga, cả người run lên vì sợ.
Trần Ngọc Đình cũng bị dọa sợ, cô nghĩ khả năng chỉ lừa thôi, nhưng không ngờ họ lại giết người. May mà cô gọi điện thoại báo chuyện này cho Tôn Minh Vũ. Nếu cô tự tới chắc hậu quả sẽ khó lường lắm đây.
Cứ nghĩ tới việc cô chưa đòi lại được tiền, Trần Ngọc Đình lại òa khóc.
Tôn Minh Vũ an ủi nói:
“Đừng khóc mà Ngọc Đình, chuyện này vốn là một cái bẫy”.
“Tiền có thể từ từ kiếm lại, nhưng mạng mà mất thì coi như mất tất”.
Trần Ngọc Đình khóc nức nở, nói không thành lời, cô lau nước mắt rồi gật đầu.
Dường như Tôn Minh Vũ và nhóm quản lý Uông nhấn ga hết mức, chỉ sợ bị người ta đuổi tới.
Quả thật Nhạc Huy không thể đuổi kịp, vì ban đầu anh đã bỏ lỡ một lúc, khiến anh bỏ xa đám người quản lý Uông.
Đã vào nội thành rồi, Nhạc Huy dừng xe ở bên đường, toàn thân mất hết sức lực.
Suýt nữa, suýt nữa thì anh đã gặp được Trần Ngọc Đình!
Sớm biết anh đã trốn trong xe, không để Trần Ngọc Đình nhìn thấy anh. Chắc chắn là do Trần Ngọc Đình nhìn thấy anh nên cô mới bảo người ta lái xe rời đi.
“Chết tiệt!”
Nhạc Huy đập mạnh vào tay lái, quay sang nhìn Tiền Thủ Phúc bên ghế lái phụ rồi trút giận lên người hắn, anh bổ nhào tới đánh hắn tới tấp.