chú không quấy rầy cháu họp nữa”.
“Bọn chú tìm một chỗ ngồi học hỏi, cháu cứ xem
như không có bọn chú là được, ha ha”.
Nói xong, Ngụy Trường Canh lại bắt tay với Nhạc
Huy, sau đó dẫn mấy người Trương Trung tự đi sang
bên bục phát biểu, tìm mấy cái ghế và ngồi xuống.
Họ quay mặt về phía mọi người ở dưới, mỉm cười
nhìn các doanh nhân.
Nhưng sao mọi người cứ cảm thấy nụ cười đó như
có ý rằng ai không đồng ý gia nhập vào hiệp hội kinh
doanh thì họ sẽ nhìn chằm chằm vào người đó.
Nhạc Huy bình thản cười, nói với mọi người:
“Thật ra những gì nên nói trong cuộc họp này tôi
đã nói rõ hết rồi, các ông chủ đồng ý gia nhập vào
hiệp hội kinh doanh Huy Hành đều đã đồng ý. Thế
nên cuộc họp xem như đã sắp kết thúc”.
“Bây giờ tôi muốn xác nhận lại lần cuối có bao
nhiêu người muốn gia nhập vào hiệp hội kinh doanh
Huy Hành, lát nữa sẽ đăng ký”.
“Thế này nhé, vì người tham gia khá nhiều, nếu để
mọi người đứng dậy cùng một lúc sẽ rất lộn xộn”.
“Bây giờ ai không đồng ý gia nhập vào hiệp hội
kinh doanh, xin hãy giơ tay lên. Tôi đã sắp xếp nhân
viên vào đây đề ghi lại, họ sẽ đếm số lượng rồi ghi
tên lại để tránh bị nhầm”.
Nhạc Huy vừa nói xong, bảy tám người nhà họ
Vương từ bên ngoài bước vào, trong tay là cuốn sổ
ghi chép, chuẩn bị đăng ký cho họ.
Anh vừa dứt lời, cả phòng họp dường như không
hẹn mà cùng nhìn về phía đám người Hoàng Ưng
Long.
Mấy người Hoàng Ưng Long hơi sững sờ, bỗng trờ
thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
“Trời ạ, mẹ kiếp…”
Hoàng Ưng Long thầm nguyền rủa Nhạc Huy.
Nhạc Huy là cố ý, chắc chắn đang cố ý!
Lúc này nếu họ giơ tay lên chắc chắn sẽ bị Ngụy
Trường Canh nhớ mặt. Sau này sẽ bị đám người Ngụy
Trường Canh chèn ép khắp nơi ở tỉnh Giang Kiên.
Nhưng nếu không giơ tay, vậy chẳng phải đồng ý
gia nhập vào hiệp hội kinh doanh của Nhạc Huy sao?
Sắc mặt các doanh nhân xung quanh Hoàng Ưng
Long cũng trở nên trắng bệch. Nhất là khi họ nhìn
thấy đám người Ngụy Trường Canh đang cười ần ý
nhìn họ, da đầu cứ như tê lại.
Bây giờ họ đã không muốn trông cậy vào Hoàng
Ưng Long nữa, dù hôm nay Hoàng Ưng Long có thêm
mấy cái miệng có thể thắng được Nhạc Huy, nhưng
họ cũng không dám đứng về phía Hoàng Ưng Long.
Mấy ông lớn đứng bên cạnh bục phát biểu cứ như hổ
dữ đang cố thủ ở đó, thật là dọa người!
“Haiz, không phải mọi người đều đồng ý gia nhập
vào hiệp hội Huy Hành của tôi đấy chứ?”
Thấy không có ai giơ tay, Nhạc Huy bật cười:
“Tôi tôn trọng lập trường của mọi người, không
tham gia cũng chẳng sao. Nếu sau này có cơ hội, mọi
người vẫn có thể hợp tác với nhau trong công việc”.
Anh vừa dứt lời, một doanh nhân ngồi phía sau
Hoàng Ưng Long đứng bật dậy, vội vàng bày tỏ lập
trường của mình:
“Tôi đồng ý, tôi đồng ý tham gia!”
“Duy trì một môi trường kinh doanh tốt, đó là
nghĩa vụ nên làm của mỗi doanh nhân chúng ta, có
thể không đồng ý được sao?”
“Làm phiền nhân viên đăng ký cho tôi với, tôi kiên
quyết ủng hộ hiệp hội kinh doanh của cậu chủ!”
Nghe vậy, Hoàng Ưng Long ngồi phía trước lập
tức quay đầu lại không thể tin trừng mắt nhìn ông ta.
Dáng vẻ như đang nói: Cái tên phản bội, trở mặt cũng
nhanh quá đấy!
“Ha ha ha! Nếu tôi nhớ không lầm, chắc vị này là
ông chủ Phương – Phương Văn, trùm bất động sản
của Lô Châu nhỉ?”
Ngụy Trường Canh bỗng bật cười nhìn người đang
đứng kia nói:
“Năm ngoái ông chủ Phương nộp đơn xét duyệt
cho mấy dự án, nhưng vì vài nguyên nhân nên mấy
dự án này vẫn chưa được phê duyệt”.
“Hôm nay tôi làm chủ ở đây, để ủng hộ cho sự
phát triển của các nhà kinh doanh tỉnh Giang Kiên, tôi
sẽ đích thân phê duyệt mấy dự án đó của ông. Chúc
ông chủ Phương tiếp tục ăn nên làm ra trong năm
nay”.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người đều nhìn ông chủ
Phương bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Ông chủ Phương cũng như bắt được vàng, phấn
khích chắp hai tay lại vội cảm ơn Ngụy Trường Canh:
“Cảm ơn ông Ngụy, cảm ơn nhiều! Ông Ngụy thật
sự là lãnh đạo tốt biết chăm lo cho nguyện vọng của
nhân dân!”
Thấy vậy, những người khác cũng đứng dậy, ai
cũng hét lên muốn gia nhập vào hiệp hội Huy Hành
của Nhạc Huy. Không đồng ý chắc chắn sẽ không
được yên ổn, đồng ý rồi còn có lợi ích lớn mang về,
như vậy ai mà không đồng ý cho được? Có tên ngốc
mới không đồng ý!
“Chúng tôi muốn gia nhập!”
“Chúng tôi đồng ý!”
“Kiên quyết ủng hộ công việc của cậu chủ!”
“Cậu gì đó ơi, đăng ký giúp tôi với!”
Lúc này những người xung quanh Hoàng Ưng
Long đầu lần lượt đứng dậy, ai cũng nóng lòng bảo
nhân viên đăng ký cho họ.
“Biết thức thời đấy, ha ha ha!” mấy người Ngụy
Trường Canh bật cười: “Biết điều chính là đồng chí
giỏi, cấp trên sẽ không để mọi người chịu thiệt đâu”.
Thấy vậy, Nhạc Huy cũng gật đầu liên tục, anh
mỉm cười:
“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, cảm ơn sự hợp tác
của mọi người”.
“Nếu đã gia nhập vào hiệp hội thì đều là người
một nhà cả, Nhạc Huy tôi sẽ không để mọi người bị
thiệt thòi!”
Lúc này, một mình Hoàng Ưng Long ngây người ở
đó, ông ta trỡ thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Ánh mắt mọi người trong đó có Ngụy Trường
Canh đều nhìn về phía ông ta, dường như có hàng
ngàn mũi tên đâm xuyên vào người ông ta.
Hoàng Ưng Long không thể chịu nổi mấy ánh mắt
đó, ông ta bật dậy, khóe miệng nhếch lên, gượng
cười:
“Ha ha ha, mọi người nhìn tôi như vậy làm gì, làm
như tôi không tham gia không bằng vậy”.
“Hoàng Ưng Long tôi giống người không biết điều
vậy sao? Vừa rồi tôi chỉ muốn hiểu hơn về hiệp hội
kinh doanh của cậu chủ thôi. Mọi người đều là người
thức thời, tôi có thể một mình một thuyền sao?”
“Cậu gì đó ơi, qua đây đăng ký giúp tôi nào. Tôi
họ Hoàng, tên là Hoàng Ưng Long!”
Nhạc Huy đứng trên bục thấy dáng vẻ tự vả mặt
mình của Hoàng Ưng Long thì suýt cười thành tiếng.
“Mọi người vỗ tay cho ông chủ Hoàng nào, chào
mừng ông chủ Hoàng gia nhập vào đại gia đình của
chúng ta!”
Nhạc Huy dẫn đầu vỗ tay, mọi người lập tức cho
một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Hoàng Ưng Long chưa từng cảm thấy mình lúng
túng như vậy, ông ta vẫn phải khách sáo cúi đầu với
mọi người:
“Mọi người đừng như vậy, Hoàng Ưng Long tôi
chẳng có gì đặc biệt cả”.
“Xin dạy bảo thêm”.
Thật ra ông ta đã thầm chửi rủa mười tám đời ông
bà của Nhạc Huy rồi:
“Mẹ kiếp! Cái tên thiếu đạo đức Nhạc Huy!”
Cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc trong vui vẻ.
Những người đến tham gia cuộc họp không một
ai không tham gia vào hiệp hội kinh doanh Huy Hành.
Điều này là nhờ sức hút và tài ăn nói của Nhạc
Huy, cũng nhờ vào sự xuất hiện của mấy người Ngụy
Trường Canh lúc cuộc họp sắp kết thúc. Nếu Ngụy
Trường Canh không đến, mấy ông lớn do Hoàng Ưng
Long cũng sẽ không bị ép buộc mà tham gia vào hiệp
hội.
Nếu không có đám người Hoàng Ưng Long tham
gia thì cuộc họp hôm nay sẽ không được xem là viên
mãn.
“Chú Ngụy, các vị lãnh đạo, Nhạc Huy chân thành
cảm ơn mọi người!”
Lúc nhân viên đi đăng ký, Nhạc Huy cũng đi đến
cúi người với mấy người Ngụy Trường Canh.
“Ôi, cháu trai, cháu làm gì vậy, làm quá rồi”.
“Sao cháu có thể khách sáo với bọn chú vậy? Nếu
không phải nhờ cháu và bố cháu quyên góp thì chú
không thể giải quyết chuyện gấp kia nhanh như vậy.
Không có hiệp hội kinh doanh này của cháu thì có lẽ
sự phát triển kinh tế của tỉnh Giang Kiên phải đợi
thêm vài năm nữa”.
“Người nên nói cảm ơn phải là bọn chú!”
Mấy người Ngụy Trường Canh vội đứng dậy, đỡ
Nhạc Huy.
“Đã như vậy thì Nhạc Huy cháu không khách sáo
với mọi người nữa. Hi vọng chú Ngụy và các chú cũng
đến tham dự buổi tiệc chúc mừng ngày mai”, Nhạc
Huy cười nói.
Mấy người Ngụy Trường Canh trố mắt nhìn nhau
rồi bật cười:
“Đương nhiên rồi, bọn chú phải đến chúc mừng
chứ!”
Nhạc Huy đang nói chuyện với họ, chỉ thấy trong
đám người, Cố Minh dẫn hai đứa con trai của mình đi
thẳng đến. Một cú đạp Cố Khải Linh và Cố Khải
Phong quỳ xuống đất, xin lỗi Nhạc Huy.
Chuyện đột ngột xảy ra khiến Nhạc Huy và mấy
người Ngụy Trường Canh giật mình. Những người xung quanh cũng nhìn về phía họ.