Có thể nói danh tiếng trong giới y khoa của Chu Tử Khiêm không thua kém gì Einstein của ngành Vật Lý. Không ai trong giới y học không biết đến cái tên Chu Tử Khiêm, Chu Tử Khiêm đích thân đến thành phố Đông An, viện trưởng bệnh viện ở đây cầu còn không được, dĩ nhiên không có ý kiến gì liền bảo người đi chuẩn bị phòng phẫu thuật cho Chu Tử Khiêm.
Ca phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, cái danh xưng bàn tay thần thánh của ông cụ Chu thực sự không phải là hư danh.
So với những người tay chân bị nổ trong thời kỳ chiến tranh thì thực hiện ca phẫu thuật cho chân của Ngô Chí Huân không hề khó khăn.
Khoảng hai tiếng sau, hắn được đẩy ra khỏi phòng mổ.
“Ông à, thế nào rồi ạ?”
Bên ngoài phòng mổ, Nhạc Huy dẫn theo đám người Ngô Tịnh Vũ đi đến hỏi.
“Ha ha, cậu yên tâm, chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi, chân bị gãy đã được nối lại rồi. Cùng lắm là một tháng là có thể đi lại bình thường”.
Ông cụ mặc áo blouse trắng, tháo khẩu trang xuống và ung dung nói.
“Vất vả cho ông rồi”, Nhạc Huy nói.
Một tiếng sau, Ngô Chí Huân tỉnh lại.
Lúc này, đám người Ngô Thắng và Ngô Tịnh Vũ đều ở trong phòng bệnh, Vu Tiểu Lệ cũng ở đó.
“Chí Huân, anh tỉnh rồi à? Anh thấy thế nào?”
Vu Tiểu Lệ không quan tâm đến người khác đang có mặt ở đây, kích động chạy đến hỏi.
“Chân của tôi… chân của tôi đã được nối lại rồi sao?”
Câu đầu tiên sau khi tỉnh lại là quan tâm đến chân của mình.
“Vị chuyên gia đó nói chân của anh đã được nối lại rồi, nhiều nhất là một tháng là có thể đi lại bình thường”.
Vu Tiểu Lệ nắm chặt lấy tay hắn nói.
“Thật sao?”
Ngô Chí Huân vui mừng, hắn đã có thể cảm nhận được chân trái của mình đã dần khôi phục lại cảm giác.
“Anh cả, chúc mừng anh nhé”.
Ngô Tịnh Vũ bước đến nói:
“Chân của anh là do một vị chuyên gia được anh Nhạc đặc biệt mời đến từ thủ đô chữa trị. Anh đừng có mà lấy oán báo ân, nhất định phải nhớ kỹ lời hứa anh đã đồng ý với chúng tôi lúc trước”.
Vẻ mặt Ngô Chí Huân hơi phức tạp gật đầu, thật ra cái chân này của hắn là do Nhạc Huy bảo Chu Tứ Hải đánh gãy. Mặc dù cũng là do Nhạc Huy chữa cho hắn nhưng nếu Nhạc Huy không đánh gãy chân của hắn thì hắn có thể chịu đau đớn nhiều ngày như vậy sao?
“Yên tâm đi, tôi nói thì sẽ giữ lời. Nếu đã hứa thì nhất định sẽ làm được”.
Nhạc Huy vừa tiễn Chu Tử Khiêm xong, liền quay trở lại.
“Anh Nhạc!”
Mọi người vội cung kính chào.
Nhạc Huy gật đầu nhìn Ngô Chí Huân trên giường bệnh, bình thản cười:
“Thế nào rồi?”
Ngô Chí Huân nói:
“Cảm ơn anh Nhạc, chân của tôi đã có cảm giác rồi!”
“Bác sĩ nói nhiều nhất là một tháng tôi có thể đi lại bình thường là thật sao?”
Nhạc Huy cười nói:
“Nếu bác sĩ đã nói vậy thì là thật. Với người ta, cái chân của anh chẳng phải là việc gì lớn cả nên anh đừng lo lắng”.
Ngô Chí Huân gật đầu: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt”.
Nhạc Huy đi đến ngồi xuống, im lặng hai giây lại nói:
“Mặc dù chân của anh là do tôi bảo Chu Tứ Hải đánh gãy nhưng lúc trước anh đã hứa với tôi, hơn nữa chúng ta đã thống nhất rồi, lời hứa của anh vẫn có tác dụng chứ?”
Ngô Chí Huân cười nói:
“Tất nhiên, tôi đã vui vẻ nghe lời anh Nhạc rồi”.
“Nói thật, tôi vẫn luôn kiêu ngạo, không xem ai ra gì. Trong mắt tôi, đừng nói là người cùng lứa tuổi, ngay cả mấy ông già dưới trướng của bố tôi thì tôi cũng xem thường. Nhưng tôi rất kính ngưỡng anh, dù là mưu lược hay gan dạ sáng suốt, hay can đảm làm việc lớn, tôi cũng đã tâm phục khẩu phục”.
“Thế nên tôi nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình đến cùng. Bây giờ mọi người đều chung hội cùng thuyền, tôi tuyệt đối sẽ không làm loạn”.
Nhạc Huy gật đầu:
“Vậy thì tốt, đã vậy thì nói thử kế hoạch của mọi người đi”.
Hôm qua Nhạc Huy đã bảo đám người Ngô Thắng bàn bạc kế hoạch.
“Anh Nhạc, chúng tôi đã vạch ra bước đầu của kế hoạch”.
Mấy người Ngô Thắng nói:
“Hai ngày sau, ông già sẽ đến Hải Môn, dự định sẽ trở lại thành phố Đông An vào buổi tối bốn ngày sau. Ông ta đến Hải Môn chắc chắn sẽ không dẫn theo quá nhiều người, thời gian này chính là cơ hội tốt nhất cho chúng ta giết ông ta”.
“Vậy kế hoạch của mọi người là gì?”, Nhạc Huy lại hỏi.
“Ông già có chứng sợ độ cao nên không dám đi máy bay. Mỗi lần đi Hải Môn, ông ta đều đi bằng tàu chở hàng của mình, vì trên tàu có rất nhiều thứ không thể để người khác thấy, chúng ta có thể mua chuộc thuyền trưởng trước, đổi thành người của chúng ta. Đợi lúc tàu đến vùng biển quốc tế, chúng ta có thể giết ông ta”.
“Xong việc, chúng ta diệt khẩu hết những người trên tàu, người của Thánh Hoàng không tra ra được ông già chết thế nào chứ đừng nói đến việc tìm được xác ông ta”.
Ngô Thắng nói ngắn gọn kế hoạch của họ.
Nghe xong, Nhạc Huy khẽ gật đầu:
“Cả kế hoạch đều khá tốt nhưng vẫn phải cẩn thận, phải suy xét đến các chi tiết nhỏ”.
“Ví dụ có thể mua chuộc được thuyền trưởng hay không và trên tàu có bao nhiêu người. Phải lên kế hoạch cẩn thận cho mấy điểm này, trước giờ tôi làm việc đều rất thận trọng. Điều tối kỵ nhất là không suy xét chu đáo đến chuyện nhỏ thì sẽ làm nhỡ chuyện lớn”.
“Hai ngày nay, mọi người cứ hoàn thiện kế hoạch trước, đến lúc đó tôi sẽ đi chung với mọi người”.
…
Trong tòa nhà của tập đoàn Thánh Hoàng ở trụ sở chính thành phố Đông An, sau khi xử lý xong những việc lớn nhỏ đã chồng chất trong Thánh Hoàng và lên kế hoạch rõ ràng cho các dự án trong một tuần tới, Ngô Thiên Long chuẩn bị về nhà.
Đã hai ngày ông ta không về nhà rồi.
Vừa đứng dậy, điện thoại bỗng rung lên, trên màn hình hiển thị số lạ.
“Ai vậy?”
“Anh Ngô, tôi là Tô Tuyết Đại, anh đã từng gặp”, đầu bên kia vang lên giọng nói đầy quyến rũ.
“Tô Tuyết Đại?”
Sau khi ngồi xuống, Ngô Thiên Long khẽ nhíu mày rồi bỗng bật cười:
“Tôi nhớ ra rồi, cô là người phụ trách của tổ chức Sói ở huyện Tứ Thủy”.
“Cách đây rất lâu, tôi tìm cô để mua thông tin mật của mấy bang hội khác. Người đẹp Tô tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Anh Ngô dẻo miệng thật”, Tô Tuyết Đại khẽ cười, nói: “Lần này tôi tìm anh là vì muốn hợp tác với anh trong một vụ làm ăn. Trong tay tôi có một tin tức quan trọng, tôi tin anh Ngô nhất định sẽ cảm thấy hứng thú”.
Nghe vậy, Ngô Thiên Long cười đáp:
“Nhưng dạo này tôi không muốn mua tin tức gì với tổ chức Sói các cô, tại sao người đẹp Tô lại chủ động tìm tôi?”
Tô Tuyết Đại nói:
“Tôi biết anh Ngô chê thù lao bên tổ chức Sói chúng tôi quá cao nên đã tự lập mạng lưới tình báo của mình rồi”.
“Nhưng sở dĩ lần này tôi chủ động tìm anh là vì tin tức này có thể liên quan đến sinh tồn của Thánh Hoàng, càng liên quan đến tính mạng của anh Ngô”.
“Do đó tôi muốn một mình gặp anh Ngô để nói chuyện với anh, tôi mong anh Ngô sẽ không từ chối. Nếu anh từ chối thì nhất định sẽ hối hận”.
Nghe vậy, Ngô Thiên Long im lặng hai giây.
Ông ta biết tổ chức Sói là một tổ chức lớn, quy mô trải rộng khắp cả nước.
Tô Tuyết Đại lại là người phụ trách của tổ chức Sói, có lẽ sẽ không đùa giỡn với ông ta.
Mặc dù không biết tin tức quan trọng gì nhưng nghe giọng điệu của bà ta có vẻ tin tức này rất quan trọng.
“Được thôi, nếu người đẹp Tô đã nói vậy mà tôi từ chối thì không được lịch sự cho lắm”.
“Tối nay tôi đợi cô ở câu lạc bộ Anh Hoàng, đến trước cửa sẽ có người đón cô”.
Ngô Thiên Long nói.
“Vậy được, tối gặp”.
Tô Tuyết Đại bên kia khẽ cười, sau đó cúp máy.