Mấy người quản lý và người có quyền thế nhà họ Hà từ nơi khác vội vã trở về Giang Châu. Vừa sắp xếp để Hà Thiếu Huy được đến bệnh viện tốt nhất trị liệu, vừa đến để giải quyết vụ việc này. Lần này bọn họ sẽ liều mình với người tên là Nhạc Huy đó để báo thù cho Hà Thiếu Huy.
Cả giới thượng lưu Giang Châu chấn động, ai nấy cũng mong ngóng được xem cuộc chiến này.
Suy cho cùng, mọi người đều là gia tộc lớn có quan hệ tốt với nhau, đã bao nhiêu năm chưa gặp người nào dám khiêu khích uy quyền trắng trợn như vậy.
Lúc đó, trong bệnh viện tốt nhất Giang Châu.
Gia chủ nhà họ Hà - Hà Lão Hổ, cũng là bố của Hà Thiếu Huy đang đứng ở hành lang, mặt mày cau có nhìn vào phòng chăm sóc đặc biệt, bên cạnh ông ta là đám người nhà họ Hà, mẹ và bạn gái Hà Thiếu Huy khóc lóc nước mắt giàn giụa.
“Bố nó à, bác sĩ nói là cả đời này Thiếu Huy chỉ còn có thể nằm trên giường thôi”.
“Tên khốn họ Nhạc đó sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy chứ, sao nó dám ra tay ác độc với con trai duy nhất của nhà họ Hà chứ!”, mẹ Hà Thiếu Huy vừa lau nước mắt vừa giậm chân kêu gào trong căm hận.
Hà Lão Hổ chắp tay không nói năng gì nhưng sắc mặt càng u ám hơn, dường như chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ.
“Chú Hà, chuyện này do con mà ra, Thiếu Huy cũng là vì muốn giúp con nên mới thành ra thế này, nhà họ Lâm con tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu!”
Lâm Tử Hùng cũng có mặt ở đó, hắn đứng bên cạnh, hơi cúi người áy náy nói.
Chung quy thì Hà Lão Hổ là người trải đời, cho dù con trai ông ta có nằm liệt trên giường lúc đó cũng phải bình tĩnh.
Ông ta vỗ vai Lâm Tử Hùng và nói:
“Tử Hùng, chuyện này không trách cháu được, nếu trách thì phải trách tên khốn kiêu ngạo quá đáng họ Nhạc đó có mắt như mù”.
“Thiếu Huy là con trai duy nhất của chú, là người mà ông cụ nhà họ Hà yêu thương. Tên họ Nhạc này dám đánh gãy tay chân con trai chú, chắc là nó chán sống nên mới muốn gây sự với nhà họ Hà!”
Thấy Hà Lão Hổ không trách mình, trong lòng Lâm Tử Hùng cũng hơi hổ thẹn, ánh mắt như lóe lên tia sáng: “Chú Hà yên tâm, bố cháu đã cho người báo với ông Ngụy tỉnh Giang Kiên rồi”.
Ông Ngụy là ai? Đó là lãnh đạo cao nhất của tỉnh Giang Kiên, là người lãnh đạo trực tiếp của Trương Trung.
“Được rồi, kinh động đến cả ông Ngụy thì nhà họ Hà chú yên tâm rồi”, nét mặt Hà Lão Hổ khá ngạc nhiên.
Bố Lâm Tử Hùng - Lâm Văn Đào là người có chức vụ lớn, cũng chỉ có ông ta mới có thể mời được người đứng đầu tỉnh Giang Kiên là Ngụy Trường Canh.
“Lần này, tôi muốn tên nhóc họ Nhạc đó phải chết không đất dung thân!”, Hà Lão Hổ căm hận.
Ánh mắt ông ta lóe lên tia sáng như một con sói hung dữ đầy thù hận.
Lâm Tử Hùng vừa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, sắc mặt tối sầm lại.
Vì chuyện nhỏ như này, mà đích thân bố hắn Lâm Văn Đào phải chào hỏi với Ngụy Trường Canh. Phải biết rằng, ân tình với người có chức vụ lớn mà dễ dùng tới vậy sao?
Nhưng chuyện này dẫu sao cũng từ hắn mà ra, mới làm cho Hà Thiếu Huy bị Nhạc Huy đánh thành ra thế này, Lâm Tử Hùng cũng cầu xin bố hắn lâu lắm mới có thể mời được ông Ngụy đó.
“Đúng rồi, Chu Hào đâu? Hình như anh ta cũng bị thương, có nghiêm trọng gì không?”, Lâm Tử Hùng loay hoay hỏi tên vệ sĩ.
Lần này Chu Hào cũng vì giúp hắn trút giận mà bị liên lụy, bị tên vệ sĩ của Nhạc Huy đánh một đòn mặt mũi sưng vù cả lên. Cho dù thế nào đi nữa Lâm Tử Hùng cũng phải quan tâm một chút.
“Anh Hào chưa kiểm tra gì đã vội vã đi về rồi, chắc không có vấn đề gì lớn. Nhưng anh ấy cứ luôn miệng nhắc đến gì mà ‘Hồng Quyền, sĩ quan huấn luyện Kỳ’. Anh ấy nói phải về quân đội một chuyến”, tên vệ sĩ khẽ đáp.
“Muộn như này rồi còn về quân đội... lẽ nào có nhiệm vụ gì gấp rút sao?”, Lâm Tử Hùng lẩm bẩm, nhưng cũng không để tâm gì nhiều, bây giờ mọi sự quan tâm của hắn vẫn tập trung vào Nhạc Huy.
“Bây giờ các người tiếp tục đi điều tra tên Nhạc Huy đó cho tôi, không cần phải quan tâm đến những gia tộc lớn nữa. Chủ yếu đi điều tra một vài thế lực ngầm, tôi hoài nghi tên Nhạc Huy này có thể là một cậu chủ đời thứ hai của một thế lực ngầm nào đó”.
Lâm Tử Hùng nói với tên vệ sĩ.
Hôm nay trong câu lạc bộ hắn đã ý thức được sự tàn nhẫn và quyết đoán của Nhạc Huy, hắn không tin Nhạc Huy là một người bình thường. Cho dù là người của gia tộc lớn cũng không thể có tác phong hành sự một cách quả quyết tàn nhẫn như Nhạc Huy này được, bây giờ Lâm Tử Hùng đang nghi ngờ Nhạc Huy có thể là một cậu chủ của thế lực to lớn nào đó.
Cũng chỉ có kiểu thế lực ngầm không biết trời đất này mới có thể đào tạo ra một con người hung hãn như vậy.
Nếu là vậy thì Lâm Tử Hùng còn thấy hơi sợ hãi, bởi vì thế lực to lớn nào đó chẳng thấp kém hơn gia tộc của bọn họ là bao, điều quan trọng hơn là người của những thế lực ngầm đó, làm việc gì cũng bất chấp thủ đoạn độc ác để hủy hoại cả gia đình người khác dễ như trở bàn tay.
Nếu Nhạc Huy thật sự như những gì hắn nghĩ thì quá phiền phức rồi.
Nhưng Lâm Tử Hùng cũng không sợ, dẫu sao bố hắn cũng đã nhờ ông Ngụy - người đứng đầu tỉnh Giang Kiên này giúp đỡ. Cho dù thế lực ngầm kia có hung hăng thì chẳng lẽ dám chống lại quốc gia sao?
“Vâng cậu Lâm, bây giờ tôi đi điều tra đây!”, tên vệ sĩ gật đầu làm theo.
…
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Ngày hôm sau, tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Vương cuối cùng cũng bắt đầu.
Nhà họ Vương giàu có nổi tiếng Giang Kiên nắm giữ đằng sau số tài sản vô cùng hùng hậu, hơn nữa người đến tham gia buổi tiệc đều là những ông trùm giàu có, những khách sạn bình thường không thể tiếp đãi những ông trùm này được.
Vì thế tiệc mừng thọ của nhà họ Vương được tổ chức trong tòa nhà họ Vương với hơn một trăm mâm cỗ.
Nhưng cho dù là hơn một trăm mâm cỗ đi nữa thì chỗ ngồi cho hơn một trăm cái bàn đó cũng nhanh chóng lấp đầy. Những người đủ tư cách để ngồi vào đó đều là những nhân vật lớn có máu mặt của Giang Châu hoặc Giang Kiên.
Còn nhiều người khác chỉ đủ tư cách để vào cửa tặng quà mừng, chúc mừng một lát rồi sau đó đi thẳng ra về. Những người này cũng không hề cảm thấy không thỏa đáng gì, dù sao bọn họ so với những người ngồi trong đó thì cũng không có tư cách gì để vào nhập tiệc.
Lúc này Trần Ngọc Đình, Nhạc Huy và Kỳ Phi cũng đã lái xe đến trang viên nhà họ Vương. Lúc bọn họ dừng xe ở bãi đỗ xe thì phát hiện ra ở đây toàn là những chiếc xe sang trọng khác nhau.
Thậm chí bọn họ còn thấy mấy chiếc xe gắn biển số thủ đô và biển số Kim Lăng, ngay cả biển số xe nhà nước và quân đội cũng có.
“Nhạc Huy, hay là chúng ta đừng vào nữa. Đợi ngày mai rồi đến mừng thọ ông ngoại sau cũng được”, Trần Ngọc Đình đứng trước cổng chần chừ rất lâu rồi giữ Nhạc Huy lại và nói.
Tối qua ở khách sạn cô đã trằn trọc cả đêm không ngủ, cuối cùng quyết định không thể để Nhạc Huy đi vào chỗ chết được.
Cho dù Nhạc Huy là cậu chủ nhà họ Nhạc, nhưng những người này lại không hề biết. Hơn nữa bọn họ đã mời đến nhiều ông trùm có thế lực để đối đầu với Nhạc Huy, nhà Nhạc Huy ở tận thủ đô. Tục ngữ đã nói, phép vua còn thua lệ làng, ở vùng hoang vu hẻo lánh đợi người nhà họ Nhạc đuổi kịp đến giúp Nhạc Huy thì e rằng chậm mất rồi.
“Sao thế, không phải tối qua chúng ta đã nói xong xuôi rồi sao, sao đột nhiên lại đổi ý thế”, Nhạc Huy nhẹ nhàng nhìn Trần Ngọc Đình.
Trần Ngọc Đình do dự một hồi cắn đỏ môi trả lời:
“Tối qua mẹ đã gọi điện thoại cho em, nói rằng ông đã biết chuyện anh làm ở câu lạc bộ rồi. Ông đã nói rõ ràng là sẽ không giúp chúng ta, cả nhà họ Vương cũng vậy. Hơn nữa người nhà họ Hà đã đuổi đến Giang Châu, còn mời một vài người đến”.
“Nhạc Huy, hay là... chúng ta tránh mặt trước đi, đừng đấu đá với bọn họ nữa”