Toàn thân Liễu Tử Thần run rẩy, hoảng sợ nắm áo Liễu Phong.
“Chú biết lâu rồi”.
Liễu Phong nói với vẻ mặt không cảm xúc, hất tay Liễu Tử Thần ra.
Liễu Tử Thần cứng đờ tại chỗ, trợn mắt há mồm nhìn Liễu Phong, rồi lại nhìn Nhạc Huy được mọi người nhìn chăm chú trên bục.
Người nhà họ Lâm, họ Hà và họ Nhâm, cũng đều ngạc nhiên đứng bật dậy. Nhất là ông cụ Lâm dù thế nào ông ta cũng không ngờ được, Nhạc Huy lại là cậu chủ của nhà họ Nhạc.
Ở tiệc mừng thọ của Vương Côn, ông ta còn không biết trời cao đất dày giúp đám người nhà họ Hà chống lưng, muốn bắt Nhạc Huy lại, thậm chí còn muốn đưa Nhạc Huy đi. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó bọn họ đúng là đang tìm chỗ chết, đẩy tính mạng của cả gia tộc mình vào chỗ chết.
Vừa nãy sau khi gia chủ nhà họ Nhâm – Nhâm Thiên Dã trò chuyện với Hà Lão Hổ, đã biết Nhạc Huy chính là người đánh gãy hai chân của con trai ông ta. Trong lòng ông ta vốn dĩ còn có chút căm hận. Nhưng lúc này ông ta nào dám thù hằn nữa, ông ta mừng vì Nhạc Huy chỉ đánh gãy hai chân của Nhâm Hải Đường, mà vẫn chưa lấy mạng của hắn.
Cậu chủ nhà họ Nhạc lại đến thành phố Giang Châu nhỏ bé. Mà đám người bọn họ lại có mắt như mù đắc tội với người ta, may mà hôm đó ông ta tạm thời có việc không đến nhà họ Vương, nếu không với tính cách của ông ta, chắc chắn đã làm loạn với Nhạc Huy luôn rồi.
Lúc đó, đoán chừng không chỉ con trai ông ta gãy hai chân, sợ rằng gia chủ nhà họ Nhậm là ông ta bây giờ cũng phải ngồi xe lăn.
“Ông… ông cụ, chúng ta làm… làm sao đây…”
Hà Lão Hổ run lẩy bẩy dựa vào ông cụ Lâm, vẻ mặt sợ hãi hỏi.
Cho dù ông cụ Lâm hiểu biết sâu rộng, kinh nghiệm từng trải phong phú, lúc này hai chân cũng hơi mềm nhũn. Tuy nhiên ông ta vẫn kiềm chế nỗi sợ hãi, nói với giọng khẽ run:
“Không sao, chắc là không sao. Nhạc Huy đã tha thứ cho chúng ta rồi, chắc sẽ không làm gì chúng ta nữa đâu”.
“Yên… yên tâm đi…”
Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng ông cụ Lâm cũng chẳng có chút tự tin nào.
Ông ta nhớ trước đây ở nhà họ Vương, Nhạc Huy đã từng nói, bỏ qua cho Lâm Tử Hùng và nhà họ Lâm thì được, nhưng nhà họ Lâm buộc phải đồng ý với anh một điều kiện. Điều kiện này Nhạc Huy vẫn chưa nói ra, cũng không biết điều kiện này là gì, ông ta cũng không biết nhà họ Lâm phải trả cái giá lớn cỡ nào.
“Tiểu Nghiên, cậu ta… cậu ta thật sự là cậu chủ nhà họ Nhạc à?”, lúc này ông cụ nhà họ Tần cũng đầy khiếp sợ, vội hỏi Tần Thi Nghiên – cháu gái của ông ta.
“Đúng vậy ông nội”, Tần Thi Nghiên cười dịu dàng, nhỏ giọng nói: “Ông quên rồi sao, mấy năm trước, cháu từng gặp cậu chủ ở một buổi đấu giá từ thiện tại thủ đô. Hơn nữa buổi tối trước ngày mừng thọ của ông cụ Vương, cháu đã nhận ra cậu chủ rồi”.
Ông cụ Tần nghe vậy, nhất thời hơi sửng sốt, giọng điệu trách cứ nói:
“Con bé này, sao không nói cho ông sớm, ông cũng tới thăm hỏi cậu chủ chứ”.
“Đúng rồi, cậu chủ còn để ý cháu không? Cháu có từng hẹn hò với cậu chủ không?”
Tần Thi Nghiên nghe vậy, nhất thời hơi đỏ mặt, vội nói:
“Ông nội à, cậu chủ không cho cháu tiết lộ thân phận của anh ấy với bất kỳ ai, làm sao cháu dám nói với ông chứ. Hơn nữa… cậu chủ đã có bạn gái rồi, cô bạn gái của anh ấy là người của nhà họ Vương”.
Ông cụ Tần lập tức trợn tròn mắt liếc nhìn người nhà họ Vương, trong ánh mắt ngoài ngưỡng mộ còn có ghen tị.
Hồi lâu, ông ta mới thở dài:
“Thảo nào người nhà họ Vương, từ lúc bước vào thì vẫn luôn giữ bộ dạng thăng quan tiến chức thuận lợi. Thật sự không biết tổ tiên nhà họ Vương đã tích đức gì mà lại có được cậu chủ nhà họ Nhạc làm con rể”.
“E rằng tương lai tỉnh Giang Kiên này chính là thiên hạ của nhà họ Vương rồi…”
Lúc này so với sự ngạc nhiên và kinh hoảng của các gia tộc lớn, ba bố con nhà họ Cố bị dọa đến mức sắp tè ra quần. Cố Minh bảo Cố Khải Linh kể lại một lượt sự việc vừa xảy ra bên ngoài cho ông ta, nghe xong ông ta lập tức bị dọa đến mức toàn thân tái nhợt, cũng không đứng dậy nổi nữa.
“Bố, hắn… hắn là cậu chủ nhà họ Nhạc thật sao?”, Cố Khải Phong vẫn luôn miệng nói muốn tìm Nhạc Huy báo thù, lúc này đã bị dọa mềm nhũn hai chân.
“Bốp!”
Hắn vừa nói xong, Cố Minh liền đè hắn xuống ghế và đánh thêm một bạt tai, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Mẹ kiếp, mắt chó của mày mọc ra làm gì vậy? Ngoài gây chuyện cho tao ra mày còn có tích sự gì nữa không?”
“Mày nghe rõ cho tao, lát nữa họp hội nghị xong, mày quỳ trước mặt cậu chủ, có dập vỡ đầu cũng phải cầu xin cậu ấy tha thứ cho mày, nếu không về nhà tao sẽ giết tên nghiệp chướng như mày!”
“Lúc đầu tao không nên đẻ mày ra, mà nên bắn bỏ mày đi!”
Cố Minh bị dọa sợ chết khiếp, mắng Cố Khải Phong như mắng kẻ thấp hèn đê tiện.
Lúc này Cố Khải Phong đâu còn oán hận, hắn đã bị dọa đến mức mất hồn vía từ lâu, nước mắt chảy giàn giụa.
Cố Khải Linh cũng thấp thỏm lo âu, vừa nãy ở bên ngoài hắn còn trêu ghẹo người phụ nữ của Nhạc Huy. Lát nữa hội nghị kết thúc, đoán chừng hắn cũng phải quỳ xuống như Cố Khải Phong, cầu xin Nhạc Huy tha cho nhà họ Cố.
Lúc này, cả hội trường vẫn đang xì xào bàn tán, âm thanh căn bản không hề dừng lại. Có đủ loại âm thanh đa dạng, có người nghi ngờ thân phận của Nhạc Huy.
Nhạc Huy đứng đó, đối mặt với ánh mắt mọi người cũng không căng thẳng gì mà chắp tay sau lưng liên tục mỉm cười và nói:
“Mọi người không cần nghi ngờ thân phận của tôi, tôi nghĩ rằng cả nước Hoa này không có ai dám giả mạo Nhạc Huy tôi đâu, càng không ai dám giả mạo người của nhà họ Nhạc”.
“Mọi người nói xem có đúng không?”
Sự điềm tĩnh, lạnh lùng và ngang ngược của Nhạc Huy đã phá tan nghi ngờ của mọi người.
“Cậu chủ!”
“Chào cậu chủ!”
Toàn hội trường đều đứng lên, lần lượt trịnh trọng cung kính chào hỏi Nhạc Huy.
“Cậu chủ, cậu tập hợp chúng tôi đến là có chuyện gì cần tuyên bố với chúng tôi sao?”, có người hỏi.
Nhạc Huy vẫy tay, tỏ ý mọi người ngồi xuống, sau đó nói:
“Đúng là có chuyện lớn, đây cũng là chuyện tiếp sau đây tôi muốn nói với mọi người, mong mọi người hãy nghiêm túc lắng nghe và thảo luận”.
Nhạc Huy chống hai tay trên bục, chỉ nói đơn giản mấy câu, bên dưới không một ai lên tiếng.
Anh mở màn hình chiếu sau lưng, phía trên là bản Powerpoint anh làm, những thứ này trước đây anh đã từng nói với mấy người Vương Côn ở nhà họ Vương. Chẳng qua chỉ là vì để người ở đây đều hiểu thông suốt, anh đã cố ý làm Powerpoint cả buổi tối, trên đó là ý tưởng của anh về toàn bộ hiệp hội kinh doanh.
Tiếp sau đó, Nhạc Huy tường thuật lại ý tưởng của anh về hiệp hội kinh doanh Huy Hành với mọi người ở đây với ngôn ngữ ngắn gọn nhất, cũng là ngôn ngữ có tính mũi nhọn nhất. Từ tình hình đất nước hiện nay, đến tình hình thương nghiệp tỉnh Giang Kiên, rồi so sánh đến kinh tế của tỉnh Giang Kiên và tỉnh Giang Bắc, đưa ra một phân tích toàn diện.
Nhạc Huy giống như nhà diễn thuyết xuất sắc, lại càng giống một con hồ ly già của giới kinh doanh toàn năng toàn diện. Hào quang ung dung không vội vã của anh, cộng thêm tài ăn nói hoàn mỹ của anh khiến hội nghị thương nghiệp này như một hội nghị quốc tế.
Anh thể hiện sức hút cá nhân của mình trước mặt mọi người ở đây.
Hai anh em Cố Khải Phong và Cố Khải Linh đã tạm thời quên đi nỗi sợ hãi, bị lời diễn thuyết của Nhạc Huy thu hút sâu sắc.
Hai mắt Vương Côn sáng rực nhìn Nhạc Huy trên bục, trong lòng vô cùng chấn động, liên tục khen ngợi:
“Cậu nhóc này đúng là… kỳ tài giới kinh doanh!”