Đã là mười giờ tối, anh ta đang chuẩn bị nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, đột nhiên điện thoại reo lên. Anh ta tiện tay cầm lên xem, lập tức giật mình suýt chút đã ném điện thoại.
Từ sau khi Nhạc Huy xảy ra chuyện, thứ anh ta sợ nhất chính là nghe điện thoại, bởi vì anh ta sợ nghe điện thoại của Nhạc Thiên Hùng. Nhưng cứ sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, cuộc gọi này đúng là của Nhạc Thiên Hùng gọi cho anh ta.
Tay phải của anh ta đột nhiên run lên, mồ hôi lạnh cứ toát ra, trong lòng thấp thỏm không yên.
Nhưng anh bắt buộc phải nghe, bởi nếu không nghe máy thì sẽ khiến Nhạc Thiên Hùng nghi ngờ, anh ta cố ép bản thân bình tĩnh lại, sau khi nghĩ xong cái cớ mới nhấn nghe máy.
“Chú Nhạc, chào buổi tối ạ!”
Đoàn Thiên Hành cười cứng nhắc, chào hỏi Nhạc Thiên Hùng trước.
Nhưng không ngờ, trước mặt không phải là giọng nói của Nhạc Thiên Hùng, mà là Lâm Phương Như.
“Cô... cô Phương? Sao lại là cô, cháu còn tưởng là chú Nhạc chứ”, Đoàn Thiên Hành thở phào nhẹ nhõm.
“Thiên Hành, Nhạc Huy đâu? Sao điện thoại của Nhạc Huy gọi hoài không được, bố nó xảy ra chuyện rồi!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc của Lâm Phương Như.
Đoàn Thiên Hành nghe vậy, bất ngờ ngồi bật dậy, hỏi với giọng run rẩy:
“Chú Nhạc xảy ra chuyện sao? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Phương Như đè nén tiếng khóc, nghẹn ngào nói:
“Thiên Hùng ông ấy.... mất rồi!”
Bà ấy vừa dứt lời, Đoàn Thiên Hành đột nhiên cứng đờ tại chỗ, đôi mắt trợn tròn.
Anh ta giống như bị sét đánh ngang tai, toàn thân sững sờ, không dám tin những lời Lâm Phương Như vừa nói.
Bố của Nhạc Huy, Nhạc Thiên Hùng... mất rồi?
“Sao... sao lại như vậy...”, Đoàn Thiên Hành ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
“Thiên Hành, cháu báo cho Nhạc Huy, bảo nó mau trở về, nhà họ Nhạc đã loạn cào cào lên rồi, nếu nó còn không về, thì cơ ngơi mà bố và ông nội nó gây dựng cho nó sẽ bị người khác cướp mất!”
Ở đầu bên kia Lâm Phương Như khóc lóc thảm thiết, không dễ gì mới nói xong liền cúp máy.
“Phịch” một tiếng, tay phải Đoàn Thiên Hành run rẩy, điện thoại rơi xuống đất.
“Chú Nhạc mất rồi ư? Sao lại như vậy, sức khỏe chú Nhạc tốt như vậy, sao đột nhiên lại qua đời chứ...”
Đoàn Thiên Hành nhảy xuống giường, nôn nóng đi tới đi lui trong phòng bệnh.
Nhà họ Nhạc - một trong bốn gia tộc lớn xảy ra chuyện lớn như vậy sẽ ảnh hưởng đến vô số người và việc làm ăn. Hơn nữa ba gia tộc khác đã lăm le nhà họ Nhạc từ lâu, bây giờ chủ nhân nhà họ Nhạc đột nhiên qua đời, chính là lúc nhà họ Nhạc suy yếu, rất dễ bị ba gia tộc khác liên kết lại phá tan toàn bộ.
Đúng lúc này, Nhạc Huy cũng xảy ra chuyện, làm sao đây?
Lẽ nào nói với Lâm Phương Như, bây giờ Nhạc Huy đã thành người thực vật rồi sao? Đoàn Thiên Hành không dám nói với Lâm Phương Như, bây giờ Lâm Phương Như vừa mất chồng, sao có thể chịu nổi khi nghe tin Nhạc Huy xảy ra chuyện, bà ấy chắc chắn sẽ sụp đổ.
“Đại ca, chú Nhạc xảy ra chuyện rồi! Anh mau tỉnh lại đi!”
“Nhà họ Nhạc các anh bây giờ nguy cấp lắm rồi!”
Đoàn Thiên Hành đi đến bên giường bệnh, nhìn sắc mặt tái nhợt, hôn mê bất tỉnh của Nhạc Huy, rồi lo lắng nói.
Nhưng cho dù anh ta có sốt ruột cỡ nào, Nhạc Huy cũng không thể vì thế mà tỉnh dậy.
Bây giờ áp lực của Đoàn Thiên Hành không thể nói là nhỏ, anh ta dự định ngày mai sẽ về thủ đô, đích thân đến nhà họ Nhạc một chuyến. Xem ra trong thời gian ngắn Nhạc Huy sẽ không tỉnh lại, anh ta muốn giấu cũng không giấu được. Anh ta vẫn nên nói với Lâm Phương Như tin tức Nhạc Huy xảy ra chuyện, sau đó ở lại nhà họ Nhạc cùng Lâm Phương Như. Nếu không, Đoàn Thiên Hành sợ Lâm Phương Như cũng sẽ xảy ra chuyện không hay khi chồng mất và con trai hôn mê bất tỉnh.
Nếu là như vậy, thì cả nhà Nhạc Huy thật sự quá thảm rồi.
Anh ta dự định sáng mai ngồi máy bay về thủ đô, vì thế tối nay phải nghỉ ngơi cho khỏe. Sau khi nằm lên giường, Đoàn Thiên Hành chui vào chăn, toàn thân đều không ngừng run rẩy.
Không phải vì anh ta lạnh, mà là sợ, Nhạc Thiên Hùng đột nhiên qua đời, thật sự đã dọa anh ta sợ chết khiếp. Rất có thể người nhà họ Nhạc tạm thời không công bố tin Nhạc Thiên Hùng mất, nếu không, có lẽ cả nước đều sẽ kinh hoàng.
Suy cho cùng, nhà họ Nhạc cũng nổi danh khắp Hoa Hạ, dường như hơn phân nửa khu vực đều có sản nghiệp của nhà họ Nhạc. Mà thân là một người của nước Hoa, hình như không có ai là không dùng đồ của nhà họ Nhạc sản xuất. Vì thế ông chủ của nhà họ Nhạc đột nhiên qua đời, chắc chắn sẽ chấn động toàn quốc.
Chuyện xảy ra gần đây đúng là sóng gió dồn dập, người ngoài cuộc như Đoàn Thiên Hành cũng không chống đỡ nổi, anh ta không khỏi lo lắng cho nhà họ Nhạc.
Trằn trọc trên giường rất lâu, Đoàn Thiên Hành mới mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
...
Sáng hôm sau, khi ánh trăng lờ mờ, Đoàn Thiên Hành đã thức giấc.
Sau khi anh ta thức dậy, đột nhiên sững sờ tại chỗ. Chỉ thấy giường Nhạc Huy trống rỗng, không có người!
“Chết tiệt! Người đâu rồi!”
Đoàn Thiên Hành còn cho rằng mình ngủ chưa tỉnh đã xuất hiện ảo giác, Nhạc Huy là người thực vật, sao anh có thể tự đứng dậy chạy ra ngoài chứ?
“Lẽ nào anh ấy tỉnh dậy từ hôm qua rồi?”
“Nhưng nếu anh ấy tỉnh rồi, sao lại không gọi mình!”
Đoàn Thiên Hành bị dọa sợ, vội vã chạy đến bàn y tá hỏi:
“Y tá, bệnh nhân trong phòng bệnh kia của chúng tôi đâu, cô có nhìn thấy anh ấy không?”
Y tá ngỡ ngàng nhìn Đoàn Thiên Hành:
“Không phải bệnh nhân trong phòng bệnh kia vẫn chưa tỉnh sao?”
Đoàn Thiên Hành vội vã nói:
“Đúng vậy, anh ấy đi đâu rồi? Anh ấy không ở trong phòng bệnh!”
Y tá nghe vậy, lập tức trợn mắt khó tin. Cô vội chạy thông báo cho y tá trưởng, sau đó gọi mấy y tá khác cùng nhau tìm kiếm trong bệnh viện, kết quả là lật tung cả bệnh viện cũng không thấy bóng dáng của Nhạc Huy.
May mà Đoàn Thiên Hành phản ứng nhanh, đã chạy thẳng vào phòng giám sát xem camera của tầng đó.
Kết quả vừa xem camera, quả nhiên Đoàn Thiên Hành đã nhìn thấy Nhạc Huy trong đó, vào lúc năm giờ sáng, Nhạc Huy tự mình đi ra khỏi phòng bệnh, sau đó mặc đồ bệnh nhân tự rời khỏi bệnh viện.
Đoàn Thiên Hành hít sâu một hơi, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Ngạc nhiên là Nhạc Huy đột nhiên tỉnh lại, không nói tiếng nào đã rời khỏi bệnh viện. Vui mừng là vì Nhạc Huy tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi!
“Tên khốn này, vậy mà lại không nói với mình một tiếng đã tự rời đi, bị thần kinh à!”
Đoàn Thiên Hành hùng hổ đi ra khỏi phòng giám sát, kích động gọi điện thoại cho Nhạc Huy.
Khi điện thoại Nhạc Huy rơi xuống sông bị dính nước, nhưng Đoàn Thiên Hành đã mang đi sửa cho anh.
Sau mấy tiếng ‘tút tút tút’, Nhạc Huy đã nghe máy.
“Ngủ dậy rồi à?”
Không đợi Đoàn Thiên Hành nói chuyện, Nhạc Huy đã lên tiếng trước.
Sau khi nghe được giọng nói của Nhạc Huy, Đoàn Thiên Hành kích động đến mức nước mắt muốn trào ra, giọng run rẩy nói:
“Đại ca, anh tỉnh thật rồi!”
“Lúc anh đi sao không nói với em một tiếng, hại em tưởng anh bị người ta xem là xác chết chuyển đi mất rồi chứ?”
Giọng điệu của Đoàn Thiên Hành hơi giận hờn.
Nhạc Huy hời hợt nói:
“Khoảng thời gian này, mặc dù tôi không tỉnh dậy, nhưng tôi có ý thức. Tôi có thể nghe được mọi người nói chuyện, có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài”.
“Tôi biết mọi người vẫn luôn trông chừng tôi, trông cậu mệt như vậy, nên không nhẫn tâm gọi cậu dậy”.
Cuối cùng Đoàn Thiên Hành cũng thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Tỉnh rồi thì tốt, tỉnh rồi thì tốt!”
“Sau khi anh xảy ra chuyện, em cũng không dám nói với chú Nhạc và cô Phương”.
“Đúng rồi đại ca, em có chuyện muốn nói với anh, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, chú Nhạc chú ấy...”
Vốn dĩ Đoàn Thiên Hành muốn nói với Nhạc Huy chuyện Nhạc Thiên Hùng mất rồi, nhưng còn chưa nói xong, đã bị Nhạc Huy chen ngang:
“Hôm qua mẹ tôi điện thoại cho cậu, lúc cậu đến nói chuyện với tôi, tôi đã nghe hết rồi”.
“Bố tôi mất rồi...”
Nghe giọng nói yếu ớt của Nhạc Huy, Đoàn Thiên Hành không khỏi cảm thấy đau lòng, anh ta an ủi:
“Đại ca, anh nén đau thương, giữ gìn sức khỏe”.
“Bây giờ anh là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô Phương, anh không thể gục ngã”.
“Bây giờ anh đang ở đâu, em cùng anh về nhà họ Nhạc, cho dù thế nào, em cũng phải tiễn chú Nhạc một đoạn”.
Nhạc Huy nói:
“Tôi không sao, vẫn còn gánh vác được, bây giờ tôi đã ở sân bay rồi, sắp lên máy bay”.
“Trước tiên cậu bàn giao chuyện của công ty cho giám đốc cấp dưới, sau đó... giúp tôi thông báo cho Liễu Nhược Hà, nói cô ấy là tôi đã tỉnh rồi, còn có công ty của Liễu Phong, cậu giúp ông ấy giải quyết cho xong chuyện giấy phép kinh doanh”.
“Xong việc thì cậu hãy về thủ đô”.
Dặn dò xong những chuyện này, Nhạc Huy liền cúp máy.