Thế nên quan tài của Nhạc Thiên Hùng không được đậy kín, lúc này giọng nói đó vang lên từ trong quan tài. Giữa ban ngày ban mặt, người chết bỗng nói chuyện dọa mọi người trong nhà tang lễ suýt quỳ lạy.
“Thiên Hùng… Thiên Hùng nói chuyện! Thi thể… thi thể của ông ấy!”, có người kinh hãi hét lên.
Lúc này, mặt mày đám người Vương Sơn Hà tái mét, vội lùi về sau. Nhạc Đức cũng khiếp sợ ngây người, không dám động đậy, ông ta sợ thi thể của Nhạc Thiên Hùng sẽ bước ra kéo ông ta vào quan tài.
Nhạc Thiên Ngạo và An Nhã cũng kinh ngạc không nói nên lời, mọi người đều nghe rõ mồn một giọng nói vừa nãy của Nhạc Thiên Hùng. An Nhã chưa bao giờ tin vào ma quỷ và thần linh, cô ấy là người theo chủ nghĩa duy vật nhưng bây giờ cô ấy cũng hơi sợ hãi.
Dù sao việc người chết nói chuyện giữa ban ngày, ai mà không sợ chứ?
Nhưng chỉ có ba người không sợ, sắc mặt không hề thay đổi, thậm chí còn nở nụ cười ẩn ý là Nhạc Huy, Kỳ Vạn Sơn và Lâm Phương Như.
“Ai… ai qua đó xem đi, không phải là Thiên Hùng vẫn chưa chết chứ…”
Nhạc Chính Sơn đang chống gậy, ông ta suýt ném cây gậy đi vì sợ hãi.
Nhưng lúc này chẳng ai dám chạy đến xem, không ai có cái gan đấy cả, toàn bộ đều rụt người lùi lại phía sau.
“Cậu hai, cậu đi xem đi!”
Nhạc Chính Sơn lấy gậy chỉ vào Nhạc Long Thành.
“Cái gì? Cháu… cháu đi á?”
Nhạc Long Thành sợ hãi, hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh như xưa.
“Cậu không đi thì ai đi, lẽ nào tôi đi à? Đó là anh cả của cậu đấy, cậu sợ cái gì?”
Nhạc Chính Sơn nói.
Nhạc Long Thành nghe vậy cũng không dám đùn đẩy nữa. Dù sao ông ta cũng là ông hai của nhà họ Nhạc, nên có khí thế và can đảm, không thể để mọi người cười nhạo ông ta vào lúc này.
Ông ta run rẩy tiến lại gần quan tài, muốn bước đến gần nhìn vào bên trong thông qua khe hở để xem anh cả của mình có phải là cái xác hay không.
Lúc này không chỉ ông ta mà những người khác cũng nín thở, vô cùng căng thẳng.
Đột nhiên, bên trong quan tài vang lên tiếng “bụp”, cả quan tài đều rung chuyển, dọa Nhạc Long Thành hét lên: “Mẹ ơi”, rồi vội chạy ra ngoài.
Những người khác cũng chạy trốn, lớn tiếng gào lên: “xác chết”, sau đó đồng loạt chạy khỏi nhà tang lễ.
Thấy dáng vẻ sợ hãi của Nhạc Long Thành và những người này, Nhạc Huy và Kỳ Vạn Sơn không khỏi bật cười. Còn Nhạc Đức và đám người Vương Sơn Hà sợ hãi trốn vào góc tường run rẩy, kinh hãi quan sát chiếc quan tài.
“Mẹ, bố, bố, bố con…”
An Nhã sợ hãi nép mình vào lòng Lâm Phương Như, khuôn mặt xinh xắn hiện lên vẻ kinh hãi.
“Đừng sợ, bố con vẫn chưa chết…”
Lâm Phương Như nở nụ cười, nhỏ giọng nói với An Nhã.
Nghe bà ấy nói vậy, An Nhã khó tin nhìn chiếc quan tài, rồi lại nhìn Lâm Phương Như. Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy hiện lên vẻ ngạc nhiên và không dám tin.
Nhạc Thiên Hùng chưa chết? Sao lại thế?
Ngay lúc này, Nhạc Huy và Kỳ Vạn Sơn bước đến, một trước một sau nâng nắp quan tài nặng trịnh đó ra.
“Bố, bố ra đi, bên trong toàn là thứ xúi quẩy”.
Nhạc Huy bình thản cười và nói với Nhạc Thiên Hùng đang nằm bên trong quan tài.
Sau đó Nhạc Thiên Hùng lạnh lùng bước ra từ trong quan tài trong ánh mắt kinh sợ của mọi người. Dường như ông ấy vẫn chưa muốn bước ra, tay phải cầm súng lục gõ nhẹ lên quan tài, vang lên tiếng “bụp bụp bụp”.
Lúc này mọi người đều sững sờ, há hốc mồm nhìn Nhạc Thiên Hùng “sống lại từ cõi chết”.
“Gia chủ…”
“Thiên Hùng…”
“Anh cả…”
“Mẹ kiếp…”
Lúc này vẻ mặt của mọi người có thể nói là phức tạp, họ kinh sợ hét lên.
“Thiên Hùng, cậu… cậu chưa chết à?”
Nhạc Chính Sơn là người hoàn hồn lại đầu tiên, kích động nói.
Cuối cùng Nhạc Thiên Hùng cũng ra khỏi quan tài, trên tay ông ấy vẫn cầm khẩu súng. Ông nhìn lướt qua mọi người rồi thản nhiên cười nói:
“Mọi người, thật xin lỗi, tôi chỉ muốn đùa mọi người một chút thôi”.
“Tôi chưa chết, không có ai hạ độc tôi cả. Nhưng điều khiến tôi cảm thấy hay ho là trò đùa này đã cho tôi thấy được nhiều thứ. Tranh giành quyền lợi, bất chấp tình thân, thậm chí đã để tôi tìm ra được nội gián của nhà họ Nhạc!”
Dứt lời, Nhạc Thiên Hùng không cười nữa mà giơ tay chĩa họng súng vào Nhạc Đức nói:
“Chú ba, chú nói có phải không, đồ cặn bã của nhà họ Nhạc!”
Nhạc Đức đang hoảng sợ lại bị Nhạc Thiên Hùng chĩa súng vào người, ông ta hoảng sợ quỳ xuống vội cầu xin tha:
“Anh cả, anh cả, em sai rồi!”
“Anh đừng nổ súng, đừng nổ súng, em là em trai ruột của anh mà!”
Nghe vậy, Nhạc Thiên Hùng cười chế giễu, ông chuyển họng súng về phía Nhạc Vô Lượng đang đứng cạnh Nhạc Đức, rồi nói:
“Vô Lượng, cậu cũng to gan lắm, dám dẫn người mang súng vào nhà họ Nhạc, chĩa súng vào người nhà của cậu. Cậu muốn làm gì, ai không đồng ý cho bố cậu ngồi lên vị trí chủ nhân là cậu nổ súng bắn chết người đó sao?”
Nhạc Vô Lượng run rẩy, toát mồ hôi lạnh. Đến bây giờ hắn vẫn còn chưa phản ứng lại được chuyện gì đang xảy ra.
Hắn vừa vui mừng vì Nhạc Đức – bố hắn đã trở thành chủ nhân, sau này sẽ là người đứng đầu trong nhà họ Nhạc. Không ngờ Nhạc Thiên Hùng này vẫn chưa chết.
“Bác cả, cháu…”
Nhạc Vô Lượng run rẩy không nói nên lời, cũng quỳ xuống trước mặt Nhạc Thiên Hùng.
Nhạc Thiên Hùng thấy vậy chỉ lắc đầu cười nhạo, sau đó chĩa súng vào ba người Vương Sơn Hà, Lôi Vọng và Diệp Trường Canh.
“Vương gia chủ, Lôi gia chủ và Diệp gia chủ cũng không tệ nhỉ, muốn phân chia nhiều sản nghiệp của nhà họ Nhạc như vậy”.
“Các người đã hỏi Nhạc Thiên Hùng tôi chưa?”
Có khẩu súng trong tay, dường như Nhạc Thiên Hùng đã thành người khống chế đám đông. Ai dám chọc ông ấy không vui, ông ấy sẽ cho người đó một viên đạn.
Ba người Vương Sơn Hà không ngừng run rẩy, nhưng tốt xấu gì cũng là gia chủ của ba gia tộc lớn nên họ không chịu quỳ xuống.
“Thiên… Thiên Hùng, hiểu lầm thôi, đều là hiểu lầm! Hơn nữa chúng tôi cũng không biết ông giả chết, sao chúng tôi có thể hỏi ông chứ…”
Vương Sơn Hà lúng túng nói.
Nghe ông ta nói vậy, Nhạc Thiên Hùng chế nhạo:
“Hiểu lầm? Lợi dụng lúc nhà họ Nhạc xảy ra chuyện thì thừa nước đục thả câu, ông nói với tôi là hiểu lầm sao?”
“Bây giờ tôi bắn chết ông rồi nói chỉ là hiểu lầm thì ở dưới suối vàng ông có thể đừng oán hận tôi không?”
Ông ấy vừa dứt lời, Vương Sơn Hà sợ đến nỗi chân mềm nhũn, run rẩy nói:
“Nhạc gia chủ, ông… ông không thể bắn, nhà họ Vương tôi chỉ đứng sau nhà họ Nhạc. Nếu ông giết tôi, chắc chắn người nhà họ Vương sẽ sống chết với các ông!”
Nghe vậy, Nhạc Thiên Hùng cười khẩy rồi hạ tay xuống.
Lúc này, An Nhã – người đã không thể kiềm chế cảm xúc của mình được nữa chạy về phía Nhạc Thiên Hùng, nhào vào lòng ông ấy bật khóc:
“Bố, bố chưa chết, sao bố lại gạt bọn con!”
“Bố làm con sợ muốn chết, con còn tưởng bố đã không còn nữa, sau này con và mẹ phải làm sao đây?”
Nhạc Thiên Hùng vội vỗ lưng An Nhã cảm thấy có lỗi nói:
“Ngoan, bố biết con cảm thấy ấm ức”.
“Xin lỗi Tiểu Nhã, nếu con muốn trách thì con…”
Dứt lời, Nhạc Thiên Hùng chỉ vào Nhạc Huy:
“Con trách nó đi, nó là người đưa ra chủ ý này với bố đấy!”