Người lái xe là Trương Mỹ Quyên, còn Chu Trạch ngồi ở ghế lái phụ, hắn đang cầm bản thỏa thuận chuyển nhượng chính thức trong tay.
Hắn rất phấn khích, vừa nghĩ đến chuyện nửa đời còn lại được thừa kế tài sản của Thành Bạch Vạn và cùng chung sống với Trương Mỹ Quyên, điều này khiến hắn kích động đến mức run rẩy.
Nhưng hắn vẫn còn lo lắng một chuyện, đó là thỏa thuận này phải qua tay Triệu Tinh Hà. Mà Triệu Tinh Hà lại là luật sư riêng của Thành Bạch Vạn, liệu ông ta có đứng về phía bọn họ không?
"Mỹ Quyên, trước đây em nói rằng Triệu Tinh Hà sẽ giúp đỡ chúng ta, vì sao ông ta lại giúp chúng ta? Em có chắc chắn không?”
"Nhỡ đâu Triệu Tinh Hà vạch trần chúng ta thì chắc chắn chúng ta sẽ bị đám đàn em kia của Thành Bạch Vạn trả thù. Đặc biệt là Thái Quân, hắn là người trung thành nhất với Thành Bạch Vạn”.
Chu Trạch lo lắng nói.
Trương Mỹ Quyên mỉm cười trả lời:
“Anh yêu, anh không tin người khác mà cũng không tin em luôn sao, em nói được thì nhất định sẽ được”.
"Trên đời này có ai mà không vì tiền chứ, chúng ta đã lấy được hết tài sản của Thành Bạch Vạn, đến lúc đó chi ra một khoản mấy chục triệu cho luật sư Triệu thì ông ta có thể sẽ không giúp chúng ta sao?"
Chu Trạch nghe vậy, cũng suy nghĩ một lát rồi gật đầu:
"Cũng đúng, mỗi tháng Triệu Tinh Hà làm luật sư thì tiền lương của ông ta đáng bao nhiêu chứ, chúng ta chia cho ông ta mấy chục triệu, chắc chắn ông ta sẽ giúp đỡ chúng ta”.
“Đưa cho ông ta mấy chục triệu, đúng là vẫn hơi tiếc”.
Lúc này Chu Trạch đã hoàn toàn coi tất cả tài sản của Thành Bạch Vạn là của riêng hắn, rồi bày ra vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Trương Mỹ Quyên mỉm cười và nói:
"Chỉ vài chục triệu mà thôi, mỗi tháng Thành Bạch Vạn kiếm được khá nhiều tiền, tài sản của hắn đều đã lên hàng chục tỷ”.
Chu Trạch cười hì hì:
"Nói cũng đúng, cái tên Thành Bạch Vạn này là người làm giàu thất đức, thể loại kiếm tiền nào cũng làm, không biết là đã tích lũy được bao nhiêu tiền rồi nữa”.
"Nhưng bây giờ anh khá lo lắng về cái tên Nhạc Huy kia, hắn có gan giết chết Thành Bạch Vạn, anh nghĩ hắn không phải là loại người đơn giản. Nếu để hắn biết chúng ta đang giở trò, thì chắc chắn hắn sẽ không buông tha cho chúng ta”.
Vừa nhắc đến tên Nhạc Huy, nụ cười trên khuôn mặt của Trương Mỹ Quyên lập tức biến mất. Ban đầu cô ta còn tưởng rằng bản thân mình đã vớ được một nam thần cực phẩm, nhưng không ngờ Nhạc Huy không biết lấy đâu ra đoạn video cảnh cô ta và Chu Trạch đi thuê phòng, sau đó dùng đoạn video đó để uy hiếp cô ta.
“Vậy thì đã sao, nếu hắn dám đối phó với chúng ta, thì chúng ta sẽ nói cho đám người Thái Quân biết chuyện hắn giết Thành Bạch Vạn”, Trương Mỹ Quyên lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Đám người Thái Quân trung thành với Thành Bạch Vạn như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cho Nhạc Huy”.
Chu Trạch gật đầu, quen tay nhéo vào cặp đùi trắng ngần săn chắc của Trương Mỹ Quyên rồi nói:
“Vẫn là bà xã thông minh, đã dặn anh điều chỉnh bản thỏa thuận từ trước”.
“Từ nay về sau em chính là người của anh rồi, cái tên Thành Bạch Vạn chết thành ma kia không biết trân trọng, nhưng anh thì biết”.
Chu Trạch vừa nói vừa đưa “móng heo” của hắn đi vào khám phá “khu rừng bí mật”.
Cơ thể của Trương Mỹ Quyên bỗng run rẩy, khắp người vô thức vặn vẹo, sắc mặt đỏ bừng nói:
“Đừng nghịch nữa, em còn đang phải lái xe".
Trong lòng cô ta cảm thấy chán ghét Chu Trạch, cái tên Chu Trạch này chính là một kẻ bám váy đàn bà, không có năng lực gì. Nếu so sánh với Triệu Tinh Hà thì cái tên Chu Trạch này chả là cái thá gì hết, hắn là thứ để cô ta giải quyết vấn đề ham muốn và công cụ lợi dụng mà thôi.
Một lát nữa đến nhà Triệu Tinh Hà, có lẽ chính là lúc Chu Trạch phải chết, không đáng để giữ Chu Trạch lại.
Đúng lúc này, di động của Chu Trạch vang lên, có người gửi tin nhắn cho hắn.
Hắn dừng động tác và lấy điện thoại di động ra xem thì nhìn thấy một đoạn video từ một số điện thoại ẩn danh.
Chu Trạch khẽ cau mày, vô thức nhấp vào đoạn video, trong video đó là một đôi nam nữ đang lăn lộn triền miên ở trên giường. Mà nhân vật nam chính lại là Triệu Tinh Hà, còn nhân vật nữ chính đương nhiên là Trương Mỹ Quyên.
Nhìn thấy đoạn video này, Chu Trạch chợt sững người tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Trương Mỹ Quyên đang lái xe.
Trương Mỹ Quyên quay đầu lại, thấy sắc mặt dữ tợn của Chu Trạch, cô ta giật mình, vội vàng hỏi hắn:
“Anh sao thế Chu Trạch, sao lại nhìn em như vậy?"
Chu Trạch đưa đoạn video cho Trương Mỹ Quyên, sắc mặt hắn tràn đầy phẫn nộ như muốn giết người:
"Đồ đàn bà đê tiện! Cô có quan hệ với Triệu Tinh Hà từ trước, thảo nào cô lại chắc chắn Triệu Tinh Hà sẽ giúp đỡ chúng ta, có phải cô đã sớm thông đồng mọi chuyện với Triệu Tinh Hà rồi hay không?”
Trương Mỹ Quyên cũng hoảng hốt khi nhìn thấy đoạn video, cô ta ngập ngừng nói:
“Anh yêu, anh... anh nghe em giải thích đã, chuyện không phải như anh nghĩ đâu”.
Chu Trạch thẹn quá hóa giận, đâu có tâm trạng nghe Trương Mỹ Quyên giải thích, video đã ở ngay trước mắt thì còn có thể giải thích gì nữa?
“Con mẹ nó, tôi còn tưởng là cô quá cô đơn nên mới ở bên tôi, xem ra cô không chỉ có một người đàn ông là tôi có đúng không?"
“Trương Mỹ Quyên, có phải cô đã mưu đồ chiếm hết tài sản của Thành Bạch Vạn rồi cùng cao chạy xa bay với Triệu Tinh Hà, thế tôi là cái gì, có phải các người muốn giết tôi không? Cô nói đi!”
Chu Trạch vô cùng tức giận, lao thẳng về phía Trương Mỹ Quyên.
Trương Mỹ Quyên sợ đến mức hét lên, không dám buông tay khỏi vô lăng.
“Chu Trạch anh làm gì đấy, anh điên rồi sao! Mau buông tay ra!”
Lúc này Chu Trạch đã mất đi lý trí, hắn túm lấy cổ của Trương Mỹ Quyên không chịu buông rồi hét lên:
“Cô hoàn toàn không muốn để tôi lấy tài sản của Thành Bạch Vạn có đúng không, con khốn nhà cô, có phải cô muốn cùng Triệu Tinh Hà giết chết tôi, sau đó độc chiếm tài sản của Thành Bạch Vạn! Cô nói đi!”
Trương Mỹ Quyên bị bóp chặt đến mức hoa mắt chóng mặt, hai tay của cô ta đã rời khỏi vô lăng. Chiếc xe mất kiểm soát, lập tức lao về phía lề đường.
Chỉ nghe thấy tiếng ầm vang lên!
Sau một tiếng động lớn, chiếc Porsche màu đỏ đã bị lật.
Tí tách! Tí tách!
Bình xăng bị va chạm mà vỡ tung, xăng ở bên trong rơi từng giọt xuống đất.
"Cứu, cứu tôi với..."
Giọng nói yếu ớt của Chu Trạch vang ra từ trong xe, sau đó, hắn duỗi một cánh tay vươn ra bên ngoài cửa sổ từ ghế lái phụ. Điện thoại di động của hắn rơi ra bên ngoài, hắn đang muốn nhặt điện thoại để gọi cho cảnh sát.
Nhưng đúng lúc này, một người đi tới, cầm điện thoại di động lên.
Người đàn ông ngồi xổm xuống, nhìn hắn, mỉm cười và nói:
"Chu Trạch, tôi đã từng nói nếu anh giúp chúng tôi tiến hành chuyển nhượng tài sản của Thành Bạch Vạn thì chúng tôi sẽ cho anh một khoản tiền lớn, nhưng tại sao anh lại muốn độc chiếm bản thỏa thuận chuyển nhượng”.
Chu Trạch khó khăn ngẩng đầu lên, nhận ra người bên ngoài chính là Nhạc Huy.
“Nhạc Huy, mau… cứu tôi ra ngoài!”, Chu Trạch dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh.
Nhạc Huy đưa tay ra, nhưng anh không có ý định sẽ cứu hắn:
"Đưa bản thỏa thuận chuyển nhượng ra đây, tôi sẽ cứu anh ra ngoài”.
Chu Trạch không dám từ chối, nhanh chóng đưa bản thỏa thuận cho Nhạc Huy, Nhạc Huy giật lấy bản thỏa thuận, nhưng anh vẫn không có ý định cứu người.
"Nhạc Huy, Nhạc Huy! Cứu tôi ra ngoài đi!", Chu Trạch kích động hét lên.
"Cứu anh? Cứu anh ra chẳng phải là sẽ khiến cả thế giới này đều biết tôi giết Thành Bạch Vạn sao, mặc dù các người không hề có bằng chứng xác thực”.
Nhạc Huy dứt lời liền bật cười, rồi đi tới chỗ bình xăng bị rò rỉ, lấy ra một chiếc bật lửa vừa mua, sau đó châm lửa vào bình xăng.
Bình xăng được châm lửa, bỗng chốc cháy bùng lên bao trùm toàn bộ chiếc xe, tiếng hét thảm thiết đau đớn của Chu Trạch vang lên từ trong xe.
Nhạc Huy nhanh chóng rời khỏi đó mà không thèm quay đầu lại, cho đến khi sau lưng vang đến một tiếng nổ dữ dội, anh mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Triệu Tinh Hà.
“Alo?”, sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói run rẩy của Triệu Tinh Hà truyền đến.
"Luật sư Triệu, Chu Trạch và Trương Mỹ Quyền đã chết cùng nhau rồi, bây giờ thỏa thuận chuyển nhượng đang nằm trong tay tôi”.
"Tôi sẽ đến gặp ông, ông giúp tôi biến bản thỏa thuận này có hiệu lực. Tôi sẽ đưa cho ông hai mươi triệu, đồng thời sẽ thuê ông làm cố vấn luật sư cho tập đoàn Cửu Đỉnh của tôi”.
"Nhớ kỹ, đừng giở trò chơi khăm tôi, ông không đấu lại tôi được đâu”.
Nhạc Huy nói xong liền cúp máy, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.