Anh nhẹ nhàng đặt Liễu Nhược Hà xuống giường rồi đắp chăn cho cô. Thấy khuôn mặt đầy nước mắt và mệt mỏi của Liễu Nhược Hà, tâm trạng Nhạc Huy cũng hết sức khó chịu.
Mặc dù Liễu Nhược Hà đã ly hôn với anh, Liễu Nhược Hà đối xử tệ với anh, ngay cả ngày ly hôn cũng vẫn xúc phạm anh.
Thế nhưng anh không quên được Liễu Nhược Hà, càng không muốn Liễu Nhược Hà bị người khác ức hiếp.
Anh hi vọng sau khi ly hôn, cho dù không có anh thì Liễu Nhược Hà cũng có thể sống tốt, ít nhất phải chăm sóc tốt bản thân.
Nhưng mới ly hôn chưa được bao lâu, anh phát hiện Liễu Nhược Hà lại gầy hơn.
“Đồ ngốc, tại sao không quý trọng cơ thể của mình, tại sao vẫn chịu những tủi nhục này!”
“Người nhà họ Liễu đáng để em làm vậy sao, nếu em muốn cả thế giới, Nhạc Huy anh đều có thể cho em!”
Nhạc Huy nhìn Liễu Nhược Hà đang ngủ với ánh mắt trìu mến yêu thương, anh thầm gào thét trong lòng.
Nhưng anh cũng chỉ có thể nói những lời này trong lòng, vì bây giờ Liễu Nhược Hà đã không còn là vợ anh, anh không có tư cách nói những lời này với cô ấy.
Anh đưa tay sờ trán Liễu Nhược Hà, nhận ra Liễu Nhược Hà đang sốt.
“Sao sốt cao vậy chứ…”
Nhạc Huy khẽ cau mày, vội vàng chạy nhanh xuống lầu, đến tiệm thuốc gần đó mua thuốc hạ sốt.
Anh đặt thuốc hạ sốt ở đầu giường, đợi Liễu Nhược Hà tỉnh lại.
Vốn dĩ anh muốn rời đi vì sợ rằng lúc Liễu Nhược Hà sau khi tỉnh lại hai người sẽ lúng túng. Nhưng bây giờ Liễu Nhược Hà đang sốt, anh cũng không yên tâm rời khỏi đây được.
Thở dài một hơi, Nhạc Huy vẫn ngồi trên ghế, im lặng đợi Liễu Nhược Hà tỉnh lại.
Không biết bao lâu sau, trời dần tối, đã đến lúc chạng vạng.
Nhạc Huy cũng bất giác dựa vào sofa nằm ngủ, mấy ngày nay anh cũng không ngủ ngon. Ly hôn với Liễu Nhược Hà là một cú đả kích rất lớn đối với anh, lúc đầu bố mẹ anh không đồng ý chuyện hôn sự của anh và Liễu Nhược Hà, cho nên không tham gia hôn lễ.
Hơn nữa bố anh Nhạc Thiên Hùng chỉ cho anh thời gian hai năm, trong hai năm đó nếu không thể dìu dắt nhà họ Liễu trở thành gia tộc đứng đầu thì anh phải ly hôn với Liễu Nhược Hà, về nhà tiếp quản công việc gia đình.
Lúc đầu Nhạc Huy thề thốt với Nhạc Thiên Hùng rằng anh chắc chắn có thể nâng đỡ nhà họ Liễu lên, để Liễu Nhược Hà trở thành con dâu danh chính ngôn thuận của nhà họ Nhạc.
Bây giờ thời hạn hai năm đã đến, lại có một kết quả khác, thậm chí không cần bố mẹ anh ép buộc, anh tự ly hôn giống như tự tát vào mặt mình.
Bây giờ trở về nhà họ Nhạc, anh nên đối diện với người nhà thế nào, đừng nói đến bố mẹ anh, những người khác của nhà họ Nhạc chắc chắn sẽ xem anh như một trò cười.
Thời gian cứ thế trôi qua, đến khoảng tám giờ tối, Liễu Nhược Hà đã tỉnh dậy.
Cô dụi đôi mắt lờ mờ, xoa cái đầu đang choáng váng, bây giờ cô vẫn không biết mình đang ở trong khách sạn.
Đợi cô tỉnh táo hơn, đột nhiên nhìn thấy Nhạc Huy đang ngủ trên ghế sofa, hơn nữa cũng nhận ra mình đang ở trong khách sạn.
“Nhạc Huy…”
“Mình không phải nằm mơ chứ…”
Liễu Nhược Hà hít một hơi sâu, không thể tưởng tượng nổi nhìn Nhạc Huy trên ghế sofa.
Cô cố gắng nghĩ lại, mới nhớ ra hôm nay mình ngất ở bệnh viện, sau đó có một người đỡ cô ấy.
“Lẽ nào là Nhạc Huy… Anh ấy đến bệnh viện làm gì, là anh ấy đưa mình đến đây sao?”
Liễu Nhược Hà hơi hoang mang, lúc cô ngã xuống không bao lâu thì ngất đi, nên cô vẫn không biết xảy ra chuyện gì.
Nhưng nhìn thuốc hạ sốt đầu giường thì cô hiểu ra, có lẽ Nhạc Huy nhìn thấy cô bị người nhà họ Liễu ức hiếp ở trong bệnh viện, sau đó đưa cô đi, rồi mua thuốc hạ sốt cho cô.
Vì những loại thuốc này là hai loại thuốc Nhạc Huy thường mua, trước đây sức khỏe của Liễu Nhược Hà không tốt, thường cảm sốt, lần nào Nhạc Huy cũng mua hai loại thuốc này, cho nên Liễu Nhược Hà có ấn tượng.
Tay cầm thuốc, mắt nhìn Nhạc Huy đang ngủ, tâm trạng Liễu Nhược Hà hơi phức tạp.
Trước đây khi Nhạc Huy ở bên cạnh, cô nhìn Nhạc Huy thế nào cũng không vừa mắt, nên thường cùng Vu Tiểu Tuệ ức hiếp Nhạc Huy.
Hơn nữa lúc Nhạc Huy bị người nhà họ Liễu gọi đến sai bảo mắng nhiếc, cô cũng không nói giúp cho Nhạc Huy.
Lúc Nhạc Huy ly hôn với cô, cô càng vui mừng khôn xiết, tự chúc mừng thoát khỏi một kẻ phế vật vô dụng.
Nhưng thật sự mấy ngày không có Nhạc Huy, cô đột nhiên cảm thấy không quen lắm.
Cô không thích một mình đối diện với một số chuyện, càng không thích không có ai chăm sóc cô, cũng không thích bị bệnh, càng không thích chiến đấu một mình.
Cô thích khi bị bệnh sẽ có người mang thuốc đến trước mặt cô, giống như bây giờ.
“Em thật sự sai rồi sao…”
“Trước đây có phải em không nên đối xử với anh như vậy…”
Liễu Nhược Hà nhìn Nhạc Huy, đột nhiên thấy hơi hối hận.
Lúc này, Nhạc Huy ngáp một cái rồi tỉnh lại.
Liễu Nhược Hà thấy cảnh này, vội vàng che giấu cảm xúc của mình, trên mặt lập tức trở lại vẻ lạnh lùng.
Nhạc Huy lau mặt, đứng dậy nhìn Liễu Nhược Hà:
“Tỉnh rồi à?”
Liễu Nhược Hà gật đầu, khuôn mặt không cảm xúc nhìn Nhạc Huy nói:
“Là anh đưa tôi qua đây sao? Anh được sự đồng ý của tôi chưa, chúng ta đã ly hôn, anh có quyền gì đưa tôi đến khách sạn?”
Nhạc Huy nghe xong, lắc đầu nói:
“Nếu anh không đưa em đi thì anh thấy nhà họ Liễu không dễ dàng buông tha em”.
“Anh ở cửa nghe được cuộc nói chuyện của mấy người nhà em…”
Nói xong, Nhạc Huy cau mày, đi đến trước mặt Liễu Nhược Hà chất vấn:
“Liễu Nhược Hà, mặc dù chúng ta ly hôn rồi, nhưng anh cũng hi vọng em có thể yêu thương bản thân em”.
“Người nhà họ Liễu nói em làm gì thì em cũng đi sao? Bọn họ còn coi em là người nhà của mình không? Sao em không suy nghĩ như vậy chứ?”
Liễu Nhược Hà đột nhiên đỏ mặt, cắn môi, chuyện đi dụ dỗ Đoàn Thiên Hành đã trở thành vết dơ trong lòng, cô không muốn nhắc đến vết dơ này.
Cô nhìn chằm chằm Nhạc Huy, nói lạnh lùng:
“Liên quan gì đến anh!”
“Chúng ta đã ly hôn rồi, tôi làm gì thì liên quan đến anh sao? Anh lo cho tốt chuyện của mình là được, anh đã bị đuổi ra khỏi nhà, còn không đi tìm việc làm, anh nghĩ rằng vẫn có người nuôi anh giống như ở nhà họ Liễu sao?”
Nhạc Huy nhìn cảnh này, đột nhiên càng thêm tức giận, anh cứu Liễu Nhược Hà ra mà người phụ nữ này không nói một câu cảm ơn thì đã đành, giờ cô vẫn giống trước đây làm tổn thương anh.
“Đúng! Không phải việc của anh!”
“Nếu không phải việc của anh thì bây giờ em vẫn không biết nằm ở đâu! Em không biết người nhà họ Liễu chút nữa ép chết em đó!”
Nhạc Huy đột nhiên mất kiểm soát cảm xúc, tức giận hét vào mặt Liễu Nhược Hà.
Liễu Nhược Hà bị dáng vẻ của Nhạc Huy làm cho giật mình, cơ thể mỏng manh run lên.
Nhạc Huy cũng biết mình hơi mất kiểm soát, anh cúi đầu, cười gượng tự nhủ:
“Không sai, chúng ta đã ly hôn, em biến thành bộ dạng gì thì cũng đâu liên quan gì đến anh”.
“Xin lỗi, là anh tự đa tình rồi”.
“Anh mua thuốc về cho em, em nhớ uống thuốc theo giờ, anh đi đây, sau này sẽ không quan tâm đến em nữa”.
Nói xong, Nhạc Huy quay người chuẩn bị rời khỏi khách sạn.
Nhưng trước khi đi anh vẫn nhắc nhở Liễu Nhược Hà:
“Dù sao cũng từng là vợ chồng, anh nhắc em một câu. Người nhà họ Liễu tầm thường này không coi em là người nhà, em không cần phải làm mấy chuyện đó cho bọn họ. Rời đi sớm thì tốt, nhà họ Liễu sắp xong đời rồi”.
Sao Liễu Nhược Hà có thể nghe lời dạy dỗ của Nhạc Huy được chứ, cô phản bác ngay tại chỗ:
“Nhà họ Liễu tầm thường ư? Nhà họ Liễu có xong đời cũng mạnh hơn anh, anh là cái thá gì, lúc đầu chẳng phải anh được nhà họ Liễu nuôi hai năm sao?”
Nhạc Huy nghe vậy liền cười khẩy:
“Em nói không sai, anh không là gì cả”.
“Anh đi đây, em tự thu xếp ổn thỏa đi”.
Dứt lời Nhạc Huy đi thẳng ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Thấy Nhạc Huy giằng co trước mặt cô như vậy, Liễu Nhược Hà tức giận đập mạnh lên gối, chửi lớn tiếng:
“Nhạc Huy, anh là đồ khốn!”