Từ sau khi hoàn toàn làm hòa với Nhạc Huy, cho dù Nhạc Huy không ở bên cạnh chỉ hai ba tiếng, cô cũng phải gọi hỏi thăm, nghe giọng nói của Nhạc Huy.
Có thể là do vừa làm hòa, hơn nữa tình cảm giữa hai người đã hơn hẳn lúc trước ở bên nhau, vì thế tình trạng hiện giờ của bọn họ, giống như cặp đôi vừa mới yêu nhau thắm thiết, tràn đầy mật ngọt và sến súa.
Vừa mở số điện thoại của Nhạc Huy ra, còn chưa kịp kết nối, đột nhiên Liễu Nhược Hà nhận được một tin nhắn của người lạ. Cô nhấp vào theo bản năng, chỉ nhìn thấy trong tin nhắn này chứa một đoạn video.
Điều khiến cô ngạc nhiên là ngoài bìa của đoạn video này là một chiếc xe, mà chiếc xe này chính là chiếc Bentley mà Nhạc Huy thường lái. Liễu Nhược Hà không nghĩ nhiều nhanh chóng mở video.
Video bắt đầu phát, cô xem cẩn thận, đó quả nhiên là xe của Nhạc Huy. Hơn nữa giây tiếp theo, Nhạc Huy bước xuống từ trong xe, không lâu sau, Nhạc Huy lại mở cánh cửa xe còn lại, đỡ một người phụ nữ xuống.
Nhìn thấy hình dáng của người phụ nữ này, sắc mặt Liễu Nhược Hà thay đổi nhanh chóng. Người phụ nữ mà Nhạc Huy dìu kia, chính là người bạn thân của cô - Trần Ngọc Đình, mà chiếc xe của Nhạc Huy thì dừng ở cửa một khách sạn. Cảnh tiếp theo đương nhiên là Nhạc Huy dìu Trần Ngọc Đình đang say rượu bước vào trong khách sạn.
Thời lượng video rất ngắn, nội dung nhanh chóng kết thúc.
Xem xong video, toàn thân Liễu Nhược Hà sững sờ ngay tại chỗ, đầu óc là một mảng trống rỗng, thậm chí ngay cả hít thở cũng ngưng trệ lại. Người bình thường nhìn thấy loại video này, theo bản năng sẽ cho rằng nam nữ trong video đang thuê phòng, Liễu Nhược Hà cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa cô không ngờ người phụ nữ thuê phòng với Nhạc Huy, lại là Trần Ngọc Đình - người bạn thân thiết của cô.
Thoáng chốc, cơn giận và khó chịu, còn có chút đau lòng ập lên đỉnh đầu. Toàn thân Liễu Nhược Hà bắt đầu run lên, cô cảm thấy chắc chắn Nhạc Huy có chuyện gì đó với Trần Ngọc Đình mà đang giấu cô. Đột nhiên cô nhớ đến trước đây bị người nhà họ Liễu ép gả cho Lý Hạo Dương, khi bị bọn họ giám sát, cô đã gửi tin nhắn nhờ giúp đỡ cho Trần Ngọc Đình.
Nhưng Trần Ngọc Đình vẫn không trả lời tin nhắn của cô, một đêm trước hôn lễ, cô còn lén gọi cho Trần Ngọc Đình, nhưng điện thoại cũng báo Trần Ngọc Đình đã tắt máy. Bây giờ nhìn lại, có thể không phải như cô ta nói là do điện thoại hỏng, Trần Ngọc Đình đang nói dối! Đang lừa cô!
Có lẽ khi cô gửi tin nhờ giúp đỡ, Trần Ngọc Đình đã ở cùng với Nhạc Huy rồi. Trần Ngọc Đình sợ cô làm hòa với Nhạc Huy, nên cố ý không trả lời tin nhắn, cũng cố ý không để Nhạc Huy xem tin nhắn.
Nghĩ đến đây, Liễu Nhược Hà không khỏi kinh hoàng. Khắp người cô đã bắt đầu run rẩy, nước mắt đầm đìa ‘tách tách’ rơi trên màn hình điện thoại. Nhớ đến sự chăm sóc của Nhạc Huy dành cho cô, thổ lộ chân tình với cô trong khoảng thời gian này, cô không dám tin Nhạc Huy có mờ ám với Trần Ngọc Đình.
Cô bình ổn lại cảm xúc, tiềm thức không dám tin đây là sự thật, cho dù Trần Ngọc Đình có rất nhiều điểm đáng nghi.
Cô thấy trước tiên phải làm rõ nội dung trong video rốt cuộc có phải thật hay không, lỡ như Trần Ngọc Đình say rượu, Nhạc Huy chỉ đưa cô ta đến khách sạn thì sao?
Liễu Nhược Hà lại mở màn hình điện thoại lên, trả lời tin nhắn cho số điện thoại đã gửi video kia.
“Cô là ai? Cô làm sao có được video này?”
Sau khi gửi tin nhắn, Liễu Nhược Hà bắt đầu sốt ruột chờ đợi, nhưng chỉ qua mấy giây cô đã mất kiên nhẫn rồi. Cô nôn nóng muốn chất vấn người đã gửi video cho cô, vì thế cô gọi thẳng cho số điện thoại này.
Nhưng sau khi kết nối cô mới phát hiện số điện này đã tắt máy rồi, người bên kia, căn bản không thể trả lời cô. Hơn nữa gửi tin nhắn xong thì tắt máy, rõ ràng là không muốn Liễu Nhược Hà liên lạc với mình.
Vào lúc này, Tào Tâm Di đã đi ra từ trong nhà vệ sinh. Nhìn thấy mặt Liễu Nhược Hà toàn nước mắt, dáng vẻ toàn thân run rẩy, cô ta cười nhếch môi một cái, vội vàng đi qua đổi giọng, hỏi:
“Sao vậy Nhược Hà, sao cậu lại khóc?”
Giọng nói của Tào Tâm Di đột nhiên vang lên bên tai, lập tức dọa Liễu Nhược Hà giật mình, điện thoại trên tay rơi xuống bàn. Tào Tâm Di nhanh tay lẹ mắt, khoảnh khắc Liễu Nhược Hà muốn cầm điện thoại lên thì cô ta cướp đi trước và mở video kia ra.
“Đừng xem! Mình xin cậu đừng xem!”
Liễu Nhược Hà tan vỡ bật khóc, làm sao ở nơi công cộng cô còn phải kìm nén tiếng khóc của mình.
Nhưng đây vốn dĩ là bẫy của Tào Tâm Di, cô ta xem hay không cũng không quan trọng, có điều cô ta vẫn xem hết video. Dáng vẻ còn ngạc nhiên hơn cả Liễu Nhược Hà, hít sâu một hơi, nhìn màn hình điện thoại một cách khó tin, rồi lại nhìn Liễu Nhược Hà.
“Nhược Hà, xảy... xảy ra chuyện gì vậy? Ngọc Đình và Nhạc Huy hai người họ...”
Liễu Nhược Hà lấy tay che miệng, cố kìm nén tiếng khóc không ngừng lắc đầu, vô cùng tủi thân.
“Không biết, mình không biết chuyện gì đã xảy ra”.
“Đột nhiên có người gửi cho mình video này, tại sao lại như vậy, đây không phải là thật!”
Tâm trạng của Liễu Nhược Hà gần như sụp đổ, vốn dĩ cô không hề đề phòng với Tào Tâm Di, thậm chí bây giờ xem Tào Tâm Di là đối tượng tâm sự.
Tào Tâm Di lẩm bẩm nói:
“Lẽ nào Trần Ngọc Đình nói với mình cậu ấy quen một người bạn trai, nhưng khi mình bảo cậu ấy giới thiệu bạn trai cho mình làm quen, cậu ấy luôn phớt lờ mình, tìm mọi lý do và cái cớ để cho qua chuyện”.
Liễu Nhược Hà nghe vậy, lập tức càng thêm khó chịu, giọng cô run rẩy nói:
“Việc này trước khi tra rõ, mình không thể vu oan cho bất kỳ ai trong hai người họ, mình nhất định phải tra rõ xem đây phải là thật không!”
Tào Tâm Di ở bên cạnh thêm mắm dặm muối nói:
“Có video làm chứng, chắc không giả được đâu”.
Liễu Nhược Hà không nói gì nữa, chạy thẳng ra khỏi quán cafe. Tào Tâm Di đuổi theo phía sau cô, sau khi Liễu Nhược Hà ra khỏi quán cafe, cô đứng trên đường gọi điện thoại cho Nhạc Huy.
Cô cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Điện thoại reo rất lâu, Nhạc Huy mới nghe máy.
“Nhược Hà, sao vậy, lại nhớ anh rồi hả?”, bên kia điện thoại, truyền đến tiếng cười dịu dàng của Nhạc Huy.
Nếu trước khi nhìn thấy video, Liễu Nhược Hà nhất định sẽ nói mấy câu tình cảm với Nhạc Huy. Nhưng bây giờ, đột nhiên cô cảm thấy Nhạc Huy hơi giả tạo.
Cô kìm nén sự khó chịu trong lòng, mỉm cười nói:
“Đúng vậy, nhớ anh rồi, giờ anh đang ở đâu?”
Nhạc Huy nói: “Anh ở công ty, không phải nói với em cả ngày nay anh đều bận sao”.
Liễu Nhược Hà nghe vậy liền nói: “Vậy à, vừa nãy em đi dạo mua vài món ngọt anh thích ăn nhất, em đưa qua cho anh nha, dù sao em cũng không làm gì. Mang cho anh xong thì em đi ngay, sẽ không phiền anh làm việc đâu”.
Nhạc Huy đầu bên kia điện thoại im lặng hai giây, cười nói:
“Không cần không cần, lại phiền em chạy một chuyến”.
“Đợi tối anh về nhà rồi ăn cũng như nhau thôi.”
Liễu Nhược Hà nghe được câu này, càng cảm thấy Nhạc Huy căn bản không ở công ty, mà đang vui vẻ với Trần Ngọc Đình, nên mới không dám cho cô đến công ty.
“Không sao, không phiền đâu”, Liễu Nhược Hà nhíu mày nói: “Bánh ngọt mới làm xong, tối về ăn không ngon nữa”.
Nhạc Huy vẫn không cho, nói với giọng điệu hơi sốt ruột:
“Nhược Hà, anh có cuộc họp khẩn cấp phải họp, hay là đợi tối anh về ăn nha”.
“Trong phòng họp đang đợi anh, anh tắt máy trước đây”.
Nói xong, Nhạc Huy vội vàng cúp máy, sau đó mặc cho Liễu Nhược Hà tiếp tục gọi, bên kia đã hiển thị tắt máy.
Thoáng chốc, Liễu Nhược Hà như rơi xuống hầm băng. Cô biết, nội dung trong video hơn nửa là thật, Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình đã ở bên nhau từ lâu rồi.