Trước mắt, suy cho cùng ông ta vẫn là người làm chủ nhà họ Vương, có quyền phát ngôn tuyệt đối.
Nhìn vào giọng điệu của ông cụ thì không còn nghi ngờ gì nữa, dù mấy người Vương Hạc Niên vẫn nghĩ chưa thông thì lúc này cũng không còn gì để nói.
Vợ chồng Vương Lệ nhìn thấy tình cảnh này liền kích động vui sướng tột cùng, nếu không phải đang có nhiều người ở đây thì chắc chắn bọn họ sẽ cười phá lên vì phấn khích.
Chịu đựng tủi nhục và nghèo khổ nhiều năm như vậy, không ngờ lại nhặt được một cậu con rể có thể giúp bọn họ đổi đời, nửa đời sau như đã bước vào cánh cửa giàu sang phú quý.
Nhìn thấy Nhạc Huy vì gia đình mình mà lao tâm khổ tứ như vậy, trong lòng Trần Ngọc Đình cũng không giấu được sự cảm động, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Cô biết điều này có nghĩa là sau này ở nhà họ Vương, so với vị trí của mọi người trong gia đình thì cô chỉ xếp sau ông cụ, hoặc chỉ xếp sau vị trí tổng giám đốc.
Dù là mấy người lớn tuổi hay đám con cháu của nhà họ Vương thì cũng phải đối xử khách khí với gia đình cô, thậm chí một số quyết định hay việc lớn gì cũng phải hỏi ý kiến người nhà cô trước.
Càng quan trọng hơn là Trần Ngọc Đình không cần phải làm bình hoa kết hôn với những gia đình giàu có nữa. Từ giờ cô là phó tổng giám đốc của nhà họ Vương, nhận được sự tôn trọng của người nhà họ Vương, càng nhận được sự tôn trọng của người ngoài.
Nhạc Huy quay đầu lại, mỉm cười nhìn Trần Ngọc Đình, sau đó lại nhìn sang Vương Côn, chắp tay nói:
“Ông xứng đáng là ông cụ nhà họ Vương, hiểu rõ đúng sai, Nhạc Huy cháu xin bái phục”.
Vương Côn cũng quay đầu lại nhìn anh, xua tay, mắt sáng như đuốc nói:
“Nhạc Huy, nếu cháu thực sự có thể giúp nhà họ Vương trở lại thời điểm huy hoàng thì nhà họ Vương nên cảm kích không thôi mới đúng”.
“Điều kiện và yêu cầu của cháu, ông đều đáp ứng nhưng trước tiên… cháu phải đưa nhà họ Vương trở về với sự huy hoàng như trước”.
Nhạc Huy cười nhạt, tự tin thốt ra bốn chữ:
“Không thành vấn đề!”
“Có thể nói cho mọi người biết rốt cuộc thân phận của cháu là như thế nào không? Cũng dễ... cho việc tạo cơ sở trong lòng mỗi người nhà họ Vương”.
Ánh mắt Vương Côn phức tạp nhìn Nhạc Huy rồi hỏi.
Thân phận của Nhạc Huy luôn là một ẩn số, đến bây giờ anh cũng nên tiết lộ ẩn số này cho mọi người rồi. Nếu không thì sao nhà họ Vương có thể tin tưởng anh có năng lực làm tốt những chuyện này đây?
Lúc này, vợ chồng Vương Lệ cũng nhìn Nhạc Huy bằng ánh mắt đầy mong chờ. Ở đây ngoài Trần Ngọc Đình ra thì e rằng không có ai là không hiếu kỳ về thân phận của Nhạc Huy.
Cuối cùng Trần Ngọc Đình không nhịn nổi nữa, cô rất muốn tự hào nói với những người này rốt cuộc Nhạc Huy có thân phận như nào.
Cô dứt khoát đứng dậy, ngước nhìn Vương Côn và kích động nói:
“Ông ngoại, thật ra Nhạc Huy anh ấy là…”
Đột nhiên, Nhạc Huy ho khan một tiếng, ngắt lời Trần Ngọc Đình.
Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Trần Ngọc Đình, anh bình tĩnh nói:
“Thân phận của cháu có vài chỗ bất tiện, không thể cho tất cả mọi người đều biết, hi vọng mọi người có thể thông cảm cho cháu”.
Anh liếc nhìn Vương Côn: “Ông à, lát nữa ông cho gọi tổng giám đốc của và phó tổng giám đốc của nhà họ Vương đến, chúng ta tìm một căn phòng kín, cháu sẽ nói cho mọi người biết thân phận của cháu. Đương nhiên, ông cũng có thể được biết”.
“Dù sao buổi gặp mặt vào hai ngày tới cũng cần mấy vị lãnh đạo cấp cao nhà họ Vương tham gia”.
Mấy người Vương Hạc Niên thấy thế thì đột nhiên cảm thấy bất mãn, làm ra vẻ bí ẩn như thế để làm gì? Cứ như là lính đặc công vậy. Nhạc Huy làm như mình là cậu chủ nhà họ Nhạc ở thủ đô không bằng. Lẽ nào anh không thể nói cho những người đang ngồi ở đây biết hay sao?
Vương Côn đã từng gặp rất nhiều người trong xã hội nên biết rằng thân phận của Nhạc Huy không hề đơn giản, ông ta gật đầu nói:
“Được, không vấn đề gì, cháu với Ngọc Đình đến phòng đọc sách ông đợi trước, lát nữa bọn ông sẽ đến đó”.
…
Khoảng nửa tiếng sau, Vương Côn dẫn theo mấy người có quyền thế của nhà họ Vương vào phòng. Còn Nhạc Huy, Trần Ngọc Đình và vợ chồng Vương Lệ đã sớm đợi ở bên trong.
Tuy vợ chồng Vương Lệ không phải là người có quyền thế gì của nhà họ Vương nhưng hai người họ là bố mẹ ruột của Trần Ngọc Đình, cũng là bố mẹ vợ của Nhạc Huy. Vì thế thân phận của Nhạc Huy đương nhiên không cần thiết phải giấu bọn họ.
Còn về tổng giám đốc và mấy phó tổng giám đốc của nhà họ Vương đều đã được gọi đến.
Vị trí tổng giám đốc này chẳng có gì phải hoài nghi, không có gì phải hồi hộp, đương nhiên chính là con trai cả của Vương Côn - Vương Hạc Niên.
Ai trong nhà họ Vương cũng ngầm hiểu Vương Hạc Niên chính là gia chủ kế tiếp của bọn họ. Chỉ là hiện nay nhà họ Vương cải cách, chỉ nhận tổng giám đốc chứ không nhận gia chủ nên vị trí tổng giám đốc này đương nhiên là dành cho Vương Hạc Niên.
Vương Côn tuổi tác cũng đã cao, không muốn tiếp tục lo nghĩ chuyện trong gia tộc nữa, chỉ muốn được an hưởng tuổi già. Ông ta có thể đứng sau chỉ dẫn một chút hoặc là góp ý hoạch định cho mọi người mà thôi.
Về phần phó tổng giám đốc thì có tất cả bốn người.
Phó tổng giám đốc đầu tiên là người con trai thứ hai của Vương Côn - Vương Hạc Tường.
Còn lại ba người, lần lượt là hai người chú trong dòng họ, cũng chính là hai người em họ của Vương Hạc Niên. Người cuối cùng đương nhiên chính là Trần Ngọc Đình.
“Nhạc Huy, người đều đến đầy đủ cả rồi, cháu đừng lấp lửng với mấy người bọn ông nữa. Rốt cuộc cháu có thân phận gì, điều này khiến ông tò mò lắm rồi đây”.
Sau khi mọi người tập trung đông đủ, Vương Côn tò mò liền vội hỏi.
Lúc này, Nhạc Huy đang ngồi trên ghế sofa, vây xung quanh là người nhà họ Vương. Không chỉ Vương Côn mà vợ chồng Vương Lệ cũng vươn cổ chờ đợi. Bọn họ biết thân phận của Nhạc Huy không hề đơn giản, nhưng cụ thể là không đơn giản đến mức độ nào, vừa nãy bọn họ kéo Trần Ngọc Đình lại hỏi cả nửa ngày trời nhưng không có kết quả.
“Thật ra cháu là người của nhà họ Nhạc ở thủ đô”.
Nhạc Huy cũng không giấu giếm nữa, anh nhìn mọi người rồi nói:
“Nhạc Thiên Hùng là bố của cháu”.
Đây có lẽ là cách giới thiệu bản thân đơn giản nhất, nhưng cũng là cách giới thiệu bản thân có sức nặng nhất trong lịch sử.
“Cái... cái gì?”
Lúc này ngoài vợ chồng Vương Lệ ra, mấy tổng giám đốc, phó tổng giám đốc, bao gồm cả Vương Côn đều bật dậy khỏi ghế sofa, toàn thân ớn lạnh và nhìn Nhạc Huy bằng ánh mắt không dám tin.
“Nhà họ Nhạc ở thủ đô? Nhà họ Nhạc ở thủ đô là gia tộc nào?”
Vợ chồng Vương Lệ ngơ ngác nhìn mấy người Vương Côn.
Hai vợ chồng họ hoàn toàn không biết nhà họ Nhạc đại diện cho điều gì, bọn họ cũng không biết tới nhà họ Nhạc. Mặc dù ở nước Hoa thì nhà họ Nhạc đã đủ nổi tiếng nhưng không phải ai cũng biết tới.
Vương Lệ và Trần Đông Lai chỉ là hai người bình thường. Mặc dù Vương Lệ cũng đang điều hành hai công ty, nhưng bà ta chỉ sống ở Sở Châu. Đừng nói là nhà họ Nhạc, ngay cả việc thành phố Thiên Hải có gia tộc hay doanh nghiệp nào nổi tiếng có lẽ bà ta cũng không biết.
“Tiểu Lệ, con…vậy mà con lại không biết nhà họ Nhạc ư?”
Vương Côn mở to mắt, nhìn vợ chồng Vương Lệ một cách kỳ lạ.
“Bố, con… con thật sự không biết, nhà họ Nhạc có phải rất nổi tiếng không, họ làm buôn bán sao?”, Vương Lệ vẫn còn mù mờ, khờ khạo hỏi.
Mặc dù bà ta không biết nhà họ Nhạc là gia tộc nào, nhưng quan sát phản ứng của mọi người thì cũng biết được nhà họ Nhạc này chắc chắn rất lớn mạnh.
“Còn hơn cả buôn bán lớn!”
Vương Hạc Niên kích động tới mức hai tay run rẩy, không biết đặt ở đâu. Lúc này, thậm chí ông ta còn thấy hơi ghen tỵ với vợ chồng Vương Lệ.
“Em gái à, nhà họ Nhạc là gia tộc giàu có nhất nước Hoa chúng ta đấy! Nhà họ Nhạc ở thủ đô là gia tộc lớn nhất trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, mấy gia tộc nhỏ chúng ta ở đây có ai là không biết tới nhà họ Nhạc chứ?”
Mọi người đều run rẩy, Vương Côn rơi nước mắt, cười ha ha nói: “Từ nay về sau nhà họ Vương không sụp đổ, không sụp đổ được đâu!”
“Em gái, Nhạc Huy là cậu chủ của nhà họ Nhạc. Em có biết không?”, Vương Hạc Niên kích động đến mức sắp nhảy đến trước mặt Vương Lệ.
Nhìn thấy dáng vẻ của mọi người, Trần Ngọc Đình ngồi bên cạnh Nhạc Huy không khỏi bật cười.
Lúc này, vợ chồng Vương Lệ cũng đã hiểu, rốt cuộc đứa con rể này có lai lịch thế nào.
“Nhạc Huy…cậu chủ…”
Vương Lệ nhìn Nhạc Huy với biểu cảm vô cùng phức tạp.