“Thiếu hụt hơn năm triệu tệ, rốt cuộc hơn năm triệu này đi đâu cả rồi?”
Nhạc Huy chuẩn bị ổn định lại công việc của tập đoàn kinh doanh ở bên Sở Châu, kết quả bước đầu kiểm tra sổ sách đã xảy ra vấn đề lớn.
Nỗi sợ nhất của người làm ông chủ là có người ngấm ngầm trục lợi, lấy tiền của công ty dùng vào mục đích riêng. Nếu nhỏ thì đây là hành vi trộm tiền của ông chủ, còn lớn thì nếu người lấy trộm công quỹ riêng nuốt trọn một số tiền lớn khiến công ty gặp rắc rối ở một quy trình nào đó trong quá trình hoạt động kinh doanh, cuối cùng dẫn đến tổn thất có thể là một khoản thất thoát rất lớn.
Tổn thất mấy chục triệu, mấy trăm triệu đều có khả năng!
Đoàn Thiên Hành nghe thấy vậy, bỗng cảm thấy hơi kì quái hỏi:
“Đại ca, có phải anh tính sai ở đâu rồi không. Em vẫn đích thân kiểm tra từng khoản tiền lớn được rót ra hoặc thu vào, không thể có người nào làm chuyện này sau lưng em được”.
“Còn nhớ một năm trước có phó giám đốc của một bộ phận biển thủ công quỹ. Mặc dù chỉ có năm trăm nghìn nhưng em cũng đã đuổi việc hắn rồi, hơn nữa còn bảo hắn bồi thường cho công ty gấp mười lần số tiền đã lấy”.
“Từ đó về sau không ai dám làm những chuyện này nữa”.
Nhạc Huy đứng bật dậy khỏi ghế nhìn anh ta rồi khoát tay ra sau lưng nói:
“Năm trăm triệu không phải là con số nhỏ, nhưng một lúc lấy nhiều tiền như vậy ắt hẳn sẽ thu hút sự chú ý”.
“Nếu mỗi lần hắn chỉ lấy một số tiền nhỏ để người khác không để ý, sau đó tích tiểu thành đại chẳng phải đã có năm triệu rồi sao?”
Đoàn Thiên Hành trợn to mắt nói:
“Nếu đúng là vậy, thế chức vụ của người này không thấp, ít nhất cũng là giám đốc bộ phận. Nếu là phó giám đốc, về lâu về dài sẽ có cấp trên phát hiện”.
Nhạc Huy cầm sổ sách và vài tài liệu, chỉ cho Đoàn Thiên Hành xem từng cái:
“Đây là những chỗ có vấn đề, nếu không xem xét cẩn thận sẽ không phát hiện ra”.
“Hơn nữa những sổ sách có vấn đề đều nằm ở bộ phận kinh doanh, tổng giám đốc và phó giám đốc của bộ phận kinh doanh là ai?”
Đoàn Thiên Hành vội nói:
“Là Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh, họ là anh em, cũng là nhân viên cũ của tập đoàn Huy Hành chúng ta, năng lực làm việc rất tốt”.
Nhạc Huy vứt sổ sách lên bàn trà khi nghe vậy, lạnh lùng nói:
“Hai người này đều có vấn đề!”
Đoàn Thiên Hành sửng sốt, không thể tin nhìn Nhạc Huy:
“Đại ca, sẽ không đâu, anh… anh có chứng cứ chắc chắn không?”
“Hai anh em này là nhân viên kì cựu của tập đoàn Huy Hành, có rất nhiều người đi theo dưới quyền của họ. Nếu không có chứng cứ, chúng ta khiến họ khó xử, chắc chắn họ sẽ có ác cảm với chúng ta, như vậy không có lợi trong việc kinh doanh của công ty”.
Khuôn mặt Nhạc Huy không biến sắc, bình thản nói:
“Sổ sách có thể chứng minh mọi thứ, một trăm phần trăm những khoản bị thất thoát đều bị Trần Lỗi hoặc Trần Hướng Vinh lấy”.
“Tập đoàn chúng ta nghiêm cấm bất cứ ai biển thủ tiền trong công ty, nếu không sẽ báo cảnh sát xử lý. Quy định này nhằm răn đe họ, Trần Hướng Vinh là phó giám đốc, không có chuyện chỉ một mình ông ta đang lấy trộm tiền của công ty. Vì trên ông ta còn có tổng giám đốc, nhưng nếu tổng giám đốc là Trần Lỗi, anh trai của ông ta thì ông ta chẳng sợ gì nữa. Hai anh em có thể làm chuyện này với nhau, như vậy tổng giám đốc Trần Lỗi sẽ không tố cáo em trai mình”.
“Nếu người lấy tiền là tổng giám đốc Trần Lỗi, một mình ông ta làm chuyện này sẽ cảm thấy tội lỗi. Hơn nữa chưa đến một năm kể từ lần cậu sa thải tên phó giám đốc kia, trong vòng một năm, tôi nghĩ một mình ông ta không thể lấy đi năm triệu được”.
“Ông ta kéo theo em trai Trần Hướng Vinh của mình mỗi người một nửa, sẽ không cảm thấy áy náy. Hơn nữa người một nhà cũng không cần cảm thấy ngại, hai anh em cứ thế lấy đi từng chút, càng không dễ bị người khác phát hiện, thế nên tôi nghĩ hai người họ đều có vấn đề”.
Nghe Nhạc Huy nói vậy, Đoàn Thiên Hành không khỏi nuốt nước bọt. Mặc dù anh ta không dám tin nhưng Nhạc Huy phân tích rất có lý, anh ta không tin không được.
“Vậy bây giờ phải làm sao đây, nếu chỉ dựa vào sổ sách, họ sẽ không thừa nhận”, Đoàn Thiên Hành nói: “Họ sẽ nói mình không làm tròn bổn phận, không quản lý tốt người trong bộ phận kinh doanh. Chúng ta chỉ dựa vào sổ sách hoàn toàn không thể chỉ đích danh bọn họ”.
Nhạc Huy suy nghĩ hồi lâu rồi nói với Đoàn Thiên Hành:
“Bây giờ cậu đến phòng họp, gọi hết tổng giám đốc và phó giám đốc của tập đoàn lại cho tôi”.
“Bây giờ tôi đi tìm chứng cứ cho cậu, trước khi tôi tìm ra chứng cứ không được phép tan họp”.
Đoàn Thiên Hành gật đầu:
“Được, bây giờ em đi ngay!”
Anh ta không hỏi nhiều, mặc dù anh ta cũng không biết Nhạc Huy đi đâu để tìm bằng chứng thuyết phục trong thời gian ngắn như vậy.
Nhưng anh ta tin tưởng vào năng lực của Nhạc Huy, Nhạc Huy nói có thể tìm được chứng cứ thì chắc chắn anh sẽ tìm được.
…
Trong phòng họp, Đoàn Thiên Hành đã gọi hết lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đến phòng họp.
Nhưng chỉ thiếu Hàn Tiểu Thi, anh đi trên hành lang gọi cho Hàn Tiểu Thi. Điện thoại vừa được kết nối, Đoàn Thiên Hành khẽ nhíu mày:
“Tiểu Thi, không phải thông báo cho cô đến họp sao, tại sao còn chưa đến?”
“Hả? Cô đi với đại ca à?”
Đoàn Thiên Hành sửng sốt, sau đó mỉm cười:
“Vậy được rồi, lát nữa hai người cùng qua đây nhé”.
Sau khi ngắt điện thoại, Đoàn Thiên Hành bước vào phòng họp. Anh ta lạnh lùng bước đến ghế chủ vị, không nói gì cũng không ngồi xuống, lạnh lùng nhìn mọi người.
Mọi người thấy Đoàn Thiên Hành không vui, ai nấy cũng đều ngồi thẳng dậy, cực kì sợ hãi nhìn Đoàn Thiên Hành.
“Chủ tịch Đoàn, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Nếu không phải xảy ra chuyện, sao lại gọi mọi người đến đây đột ngột như vậy.
Đoàn Thiên Hành cầm quyển sổ đập mạnh lên bàn hội nghị, giọng lạnh như băng nói:
“Tôi nhớ một năm trước có một phó giám đốc biển thủ tiền của công ty, lấy mất năm trăm nghìn”.
“Lúc đó tôi không báo cảnh sát, chỉ phạt hắn bồi thường gấp mười. Năm triệu tệ có tính là gì so với việc để hắn ngồi tù”.
Nói đến đây, Đoàn Thiên Hành nắm chặt tay đấm mạnh xuống bàn, tức giận quát:
“Có phải tôi phạt nhẹ quá không! Không làm các người sợ nên bây giờ các người còn dám biển thủ công quỹ của công ty!”
“Các người to gan đấy”.
Anh ta vừa dứt lời, khuôn mặt mấy người ở kia đều biến sắc. Biển thủ tiền của công ty chính là điều cấm kỵ nhất trong công ty.
Hai anh em Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh lập tức lo lắng, hai người nhìn nhau một cái rồi cố làm ra vẻ bình tĩnh.
“Thế mà lại xảy ra chuyện như vậy, quá đáng thật!”
“Ai làm vậy, rốt cuộc là ai không biết xấu hổ vậy!”
“Chủ tịch Đoàn, lần này thiếu hụt bao nhiêu vậy?”
Mọi người phẫn nộ chỉ trích người biển thủ công quỹ kia, đồng thời cũng khá tò mò người này đã lấy bao nhiêu tiền mà lại khiến Đoàn Thiên Hành tức giận đến vậy.
Đoàn Thiên Hành cười châm chọc nói:
“Người này khá to gan, chiếm đoạt đến năm triệu, có lẽ không chỉ có một người mà là hai người!”
Anh ta vừa nói vậy, ngoài hai anh em Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh, những người khác đều ngây người.
Năm triệu? Người này ăn gan hùm rồi hay sao, e là không thoát khỏi cảnh ngồi tù!
“Sổ sách ở đây, vấn đề lại nằm ở phòng kinh doanh. Có phải giám đốc Trần, phó giám đốc Trần nên giải thích cho tôi không?”
Đoàn Thiên Hành lạnh lùng nhìn hai anh em nhà họ Trần, sau đó đưa sổ sách cho những người khác xem.
Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh lập tức bật dậy, hoảng sợ nói:
“Chủ tịch Đoàn, tôi xin lỗi! Là chúng tôi không làm tốt bổn phận, không quản lý tốt người bên dưới của mình!”
“Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đi điều tra kĩ chuyện này, chắc chắn sẽ tìm ra người không biết xấu hổ đó, cho cậu một lời giải thích chính đáng!”
Đoàn Thiên Hành không khỏi bật cười khi nhìn dáng vẻ diễn kịch của hai anh em này, híp mắt nhìn họ nói:
“Tôi thấy hai người không cần điều tra đâu, hai anh em tự điều tra mình đi hoặc điều tra đối phương xem, không phải sự thật đã rõ ràng rồi sao?”
Lời của Đoàn Thiên Hành khiến mọi người có mặt đều sửng sốt nhìn hai anh em họ Trần.
Trần Hướng Vinh run lẩy bẩy suýt ngã xuống, tâm lý của ông ta không vững vàng như anh trai Trần Lỗi của mình.
Trần Lỗi đập bàn nhìn Đoàn Thiên Hành nhíu mày nói:
“Chủ tịch Đoàn, cậu nói như vậy lẽ nào đang nói hai anh em bọn tôi ăn chặn tiền của tập đoàn?”
“Chúng tôi tận tâm bỏ ra nhiều công sức cho tập đoàn như vậy. Cậu không điều tra cũng không hỏi mà đã thẳng thừng nói chúng tôi biển thủ công quỹ, cậu làm tổn thương đến lòng tôn trọng của những người kỳ cựu như chúng tôi quá đấy!”