“Thậm chí cậu ta còn muốn điều động vệ sĩ và Chu Hào đến đánh tôi một trận ra trò, Nhạc Huy tôi đánh gãy hai tay hai chân cậu ta, ông có phục không?”
Nhạc Huy búng ngón tay, trong mắt ánh lên sự lạnh lẽo, nhìn thẳng vào mắt Hà Lão Hổ.
Hà Lão Hổ đã sớm bị dọa chết khiếp, lúc này sao còn dám báo thù cho Hà Thiếu Huy. Nếu hôm nay mấy gia tộc bọn họ không thể cho Nhạc Huy một lời giải thích thì ngay cả nhà họ Lâm cũng gặp tai ương chứ chưa nói đến nhà họ Hà của ông ta.
Thù hận dù cho không thể xóa bỏ nhưng Hà Lão Hổ cũng không phải kẻ ngốc, không thể vì con trai mà gây ra họa lớn cho cả gia tộc.
Trên trán Hà Lão Hổ lấm tấm mồ hôi, ông ta cười mỉa mai và nói:
“Cậu Nhạc, hiểu nhầm thôi, đều chỉ là hiểu nhầm mà thôi, đây chỉ là suy đoán của cậu. Con trai tôi đương nhiên không có cái gan lớn như thế, không dám tính toán với cậu Nhạc đâu”.
“Bác Hà, bác đừng chối cãi nữa. Lúc đó Thiếu Huy thật sự đã muốn sỉ nhục anh Nhạc trước mặt chúng cháu, hơn nữa không phải chính bác là người gọi Chu Hào đến để đối chất hay sao?”, Tần Thi Nghiên nãy giờ chưa lên tiếng đột nhiên bước ra từ trong đám người, rồi tháo kính râm xuống nói.
Cô ta đến cùng với Chu Hào, thế nhưng từ sau khi đến đây vẫn chưa một lần lên tiếng.
Cô ta biết thân phận của Nhạc Huy, bởi vậy nên từ đầu đến cuối cô ta đều có lòng tin đối với anh. Cậu chủ nhà họ Nhạc lẽ nào lại sợ mấy gia tộc nhỏ bé này làm khó anh.
Hà Lão Hổ đột nhiên nghẹn họng.
Mọi người đều nhìn thấy Chu Hào kính sợ vệ sĩ bên cạnh Nhạc Huy như thần thánh, từ đó có thể khẳng định Chu Hào đứng về phía Nhạc Huy.
Dù cho không có chuyện gọi Chu Hào đến để đối chất thì có lẽ Chu Hào vẫn sẽ đứng về phía Nhạc Huy. Hơn nữa, Hà Lão Hổ cũng đuối lý, ông ta biết rõ với tính cách của con trai mình chắc chắn có thể làm ra những việc như thế.
Hà Thiếu Huy là cậu chủ nhà họ Hà, dựa vào quyền lực của gia tộc, không biết cậu ta đã bao nhiêu lần làm ra những chuyện như thế này rồi. Chỉ tiếc lần này lại đá trúng vào tấm sắt là Nhạc Huy.
“Hà gia chủ, con trai ông lại dám xúi giục người trong quân đội ức hiếp nhân dân, ông có biết đây là tội gì không? Nhà họ Hà của ông dạy dỗ được một cậu con trai có lá gan không nhỏ nhỉ”.
Ngụy Trường Canh liếc mắt nhìn Hà Lão Hổ đầy ẩn ý, lạnh lùng nói.
Lúc này, Hà Lão Hổ đã không thể chịu nổi áp lực này nữa, sợ hãi nói:
“Cậu Nhạc, chuyện này là lỗi của nhà họ Hà chúng tôi. Con trai tôi có mắt như mù, dám khiêu khích cậu Nhạc. Hậu quả mà nó phải chịu bây giờ là do nó tự mình chuốc lấy”.
Nhạc Huy chắp tay sau lưng, vẻ mặt lãnh đạm, không nói gì thêm nữa.
Hà Lão Hổ nhìn thấy thế, nghĩ đến gia nghiệp mà mình đã vất vả gây dựng nên, cắn chặt răng quỳ gối xuống, vừa dập đầu liên tục vừa nói:
“Cậu Nhạc, tôi sai rồi, xin cậu bỏ qua cho nhà họ Hà một lần này thôi”.
“A!”
Mọi người trong phòng đều cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Đường đường đang là gia chủ của nhà họ Hà, là một trong số mười người giàu nhất tỉnh Giang Kiên, vậy mà lại phải quỳ gối xin lỗi một cậu thanh niên mới hai mươi tuổi? Điều này thật là khủng khiếp. Vương Huyền, Vương Tử Ngang và nhiều người khác đều trợn tròn hai mắt.
Khoảnh khắc Hà Lão Hổ quỳ xuống, bọn họ mới thực sự ý thức được rằng bản lĩnh của Nhạc Huy thật sự không phải thứ mà bọn họ có thể khiêu khích.
Ngay đến gia chủ nhà họ Hà cũng bị anh dồn ép đến mức phải quỳ gối xin lỗi, đám con cháu như bọn họ có là cái thá gì đâu cơ chứ?”
“Tôi hỏi ông thêm một lần nữa, tôi đánh gãy hai tay hai chân của con trai ông, khiến cậu ta tàn phế suốt đời phải nằm trên giường, ông có phục không?”, Nhạc Huy nhìn thấy vậy, chỉ thờ ơ búng ngón tay rồi chậm rãi hỏi.
“Tôi tâm phục khẩu phục!”
Hà Lão Hổ quỳ trên mặt đất, môi run lẩy bẩy, mỗi một chữ nói ra là trong lòng lại thêm một lần nhỏ máu.
“Còn anh, Nhâm Hải Đường”.
Thấy Hà Lão Hổ cúi đầu, Nhạc Huy dời ánh mắt từ trên người ông ta chuyển sang người Nhâm Hải Đường.
“Anh Nhạc, tôi… tôi chỉ là kẻ ngoài cuộc. Vô ý xúc phạm anh, thật sự chỉ là vô ý, cứ coi tôi như cái rắm mà bỏ qua có được không?”
Cả người Nhâm Hải Đường cứng đờ, khóc không ra nước mắt, lên tiếng cầu xin tha thứ.
Vốn dĩ hắn là kẻ ngoài cuộc đến giúp Hà Thiếu Huy trút giận. Nhưng hôm nay có sự xuất hiện của nhiều người tới từ các gia tộc lớn nên hắn chỉ góp thêm quân số, giúp đám người Lâm Tử Hùng tăng thêm khí thế mà thôi.
Hắn thật sự không ngờ rằng, đến góp vui một chút mà lại gây ra phiền phức lớn như vậy. Sự ăn năn hối hận trong lòng có trút xuống năm hồ bốn biển thì cũng không thể trôi hết.
Nhìn thấy một trong bốn cậu chủ quyền thế nhất của Giang Kiên - Nhâm Hải Đường hạ giọng nhục nhã như vậy, biểu cảm trên mặt mọi người vô cùng đặc sắc. Mặc dù có người thương cảm nhưng số người hả hê sung sướng càng nhiều hơn.
Đây có lẽ cũng là thói xấu lâu năm của hầu hết mọi người. Những kẻ thường ngày cao ngạo xa cách chỉ biết liếc mắt dè bỉu người khác thì bây giờ lại giống như đứa nhỏ phải khom lưng xin lỗi. Chuyện này như hùa theo mong muốn từ tận sâu đáy lòng của đại đa số những người ở đây.
Nhạc Huy mở to mắt, tức giận nói:
“Quỳ xuống nói chuyện!”
Một áp lực vô hình ầm ầm dội xuống. Nhâm Hải Đường sững sờ, suýt chút nữa bị khí thế của Nhạc Huy dọa đến mức quỳ gối. Hắn cố chịu đựng áp lực, nghiến răng nói:
“Anh… anh Nhạc, chúng ta bỏ qua chút chuyện cỏn con này được không?”
Miệng hắn run rẩy, trong ánh mắt thoáng qua sự thù hằn.
Hắn đường đường là cậu chủ nhà họ Nhâm ở Giang Kiên, địa vị cũng ngang hàng với Cố Khải Linh và Hà Thiếu Huy. Thường ngày ở Giang Kiên hô mưa gọi gió, chưa bao giờ phải chịu sự lăng mạ như này.
Bắt hắn quỳ gối thì sau này hắn còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa đây?
Vì vẫn còn trẻ nên Nhâm Hải Đường không có năng lực “biết co biết duỗi” như Hà Lão Hổ. Hắn không biết rằng câu nói vừa nãy của hắn đã làm liên lụy tới cả gia tộc.
“Nhạc Huy bảo cậu quỳ gối là đang cho cậu cơ hội, Nhâm Hải Đường, đừng có mà không biết tốt xấu!”
Ngụy Trường Canh tức giận hừ một tiếng rồi liếc nhìn hắn.
Lúc này Nhâm Hải Đường vẫn còn chưa thấy sợ Nhạc Huy nhưng hắn không thể không sợ Ngụy Trường Canh.
Đối diện với sự tức giận của Ngụy Trường Canh, cuối cùng hắn cũng phải nghe lời, hai chân mềm nhũn quỳ trước mặt Nhạc Huy. Cả người như thể bị rút hết toàn bộ sức lực, gục đầu xuống và run lẩy bẩy.
“Kỳ Phi, anh không vui rồi, em xem mà xử lý đi”.
Vẻ mặt Nhạc Huy lạnh lùng, dường như không định bỏ qua cho Nhâm Hải Đường.
Anh vừa dứt lời, Ngụy Trường Canh còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một bóng đen lao từ phía sau đến, ngay sau đó tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng xương bị bẻ gãy kêu “rắc” một tiếng.
Đến khi mọi người kịp phản ứng, nhìn thấy cảnh tượng ngay trước mắt thì da đầu đột nhiên như tê lại.
Kỳ Phi không nói một lời đã đạp gãy một chân của Nhâm Hải Đường.
“Anh không phải là một trong bốn cậu chủ, ngang hàng với Hà Thiếu Huy à?”
“Đã là anh em thì phải đồng đều. Kỳ Phi, đánh gãy nốt chân còn lại, hai tay thì giữ lại cho anh ta”.
Ánh mắt Nhạc Huy lạnh lùng, ngữ khí càng thêm lãnh đạm nói.
Ngay sau đó, không đợi ông cụ nhà họ Lâm và Vương Côn khuyên ngăn, Kỳ Phi đã lao đến như một sát thần, không nói một lời, nhấc Nhâm Hải Đường lên rồi ném mạnh xuống đất, sau đó giẫm mạnh lên chân còn lại.
“Á!”
Tiếng xương gãy và tiếng kêu gào của Nhâm Hải Đường cùng lúc vang lên, Ngụy Trường Canh không kìm nén nổi liền lùi về sau một bước, lông tơ dựng đứng hết cả lên.
Cả sảnh tiệc không một ai lên tiếng!
Không ai có thể ngờ được rằng Nhạc Huy lại dám cho phép Kỳ Phi đánh Nhâm Hải Đường tàn phế trước mặt mọi người.
Đây là cậu chủ nhà họ Nhâm, một trong bốn đại cậu ấm giàu có nhất Giang Kiên mà! Nhạc Huy nói phế bỏ là phế bỏ, hơn nữa còn đánh ngay trước mắt những người giàu có ở tầng lớp thượng lưu trong xã hội của tỉnh Giang Kiên. Những nhân vật có máu mặt như ông cụ nhà họ Lâm, Vương Côn, Trương Trung, Ngụy Trường Canh đều có mặt mà anh cũng không hề mảy may để ý.
Hóa ra đây mới là sự đáng sợ thực sự ẩn sau vẻ ngoài trầm tĩnh của Nhạc Huy.
Tần Thi Nghiên đứng đằng sau, đôi mắt xinh đẹp nhìn theo bóng lưng Nhạc Huy, trái tim bé nhỏ như muốn ngừng đập.
Những người trong nhà họ Vương càng cảm thấy kinh ngạc hơn nữa, đặc biệt là mấy người Vương Nam, Vương Huyền. Trong mắt bọn họ, Nhâm Hải Đường là một cậu chủ đồng trang lứa đã cùng họ kết giao bấy lâu nay. Nhạc Huy như giết một con chó, giẫm đạp lên Nhâm Hải Đường, khiến hắn tàn phế. Điều này không phải đang ám chỉ mấy người bọn họ trong mắt Nhạc Huy cũng chỉ đến thế mà thôi hay sao?
Chỉ có trong mắt Vương Tiểu Nguyệt đột nhiên ánh lên những tia sáng mạnh mẽ.
Cô ta là viên ngọc quý của nhà họ Vương, bao nhiêu năm nay từng gặp không biết bao nhiêu anh hùng trẻ tuổi muốn cưới cô ta, trong mắt người khác, không một ai trong số họ không phải con cưng của trời. Nhưng trong số bọn họ không ai có thể sánh được với người khí chất và mạnh mẽ như Nhạc Huy.
“Cậu ấy là cậu chủ nhà họ Nhâm, sao mấy người dám làm thế? Sao lại dám làm thế?”
Ông cụ nhà họ Lâm run rẩy, không biết là bị dọa sợ hay là đang tức giận, điên cuồng hét lên.
Nhạc Huy giết Nhâm Hải Đường chính là đang giết gà dọa khỉ, mà con khỉ đó chắc chắn là nhà họ Lâm.
Ông cụ nhà họ Lâm nhìn về phía Ngụy Trường Canh nhưng Ngụy Trường Canh lại đang liếc mắt nhìn lên trời, dáng vẻ không buồn để ý, mặc kệ Nhạc Huy muốn làm gì thì làm.
Tâm trạng ông ta càng thêm bất ổn, tựa như rơi xuống vực thẳm. Nhạc Huy ra tay dã man ở trước mặt mọi người như thế, Ngụy Trường Canh thì lại giả vờ như không thấy. Có thể thấy được thân phận của Nhạc Huy vượt xa sức tưởng tượng của tất cả mọi người bọn họ.
Nghĩ đến đây, một người hơn tám mươi tuổi, một ngọn núi Thái Sơn đức cao vọng trọng trong mắt mọi người như ông cụ nhà họ Lâm liền nở một nụ cười đau khổ:
“Thôi rồi, thôi rồi”.
“Tôi có mắt như mù, không biết đâu là rồng thật, hại mọi người một phen rồi!”
Nói xong, ông ta chậm rãi run rẩy quỳ gối trước mặt Nhạc Huy:
“Cậu Nhạc, xin cậu nể mặt lão già này đang quỳ gối trước mặt cậu, tha cho nhà họ Lâm chúng tôi, tha cho cháu tôi, tha cho mọi người, tôi cầu xin cậu!”
Ông ta vừa nói vừa rơi nước mắt - những giọt nước mắt của tuổi già.
Tất cả mọi người đều thở dài.
Một người cao ngạo xa cách như ông cụ nhà họ Lâm - Lâm Đống cũng đã phải quỳ gối trước mặt Nhạc Huy. Hôm nay nếu Nhạc Huy thật sự muốn giết người thì sợ rằng Ngụy Trường Canh cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua thôi.