“Đại ca, anh ngầu thật đó, giống thần côn… à không phải, giống như thần toán vậy, mỗi bước đi anh đều tính toán kỹ lưỡng”.
“Em còn tưởng hôm nay sẽ bị Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh làm loạn một trận long trời lở đất, không ngờ anh vừa đến liền khiến ông ta phải quỳ luôn”.
Đoàn Thiên Hành vẫn còn kinh ngạc, không ngừng nịnh nọt tâng bốc Nhạc Huy.
“Đương nhiên rồi, cậu chủ nhà họ Nhạc sao có thể đơn giản được, nhất định rất lợi hại!”
Hàn Tiểu Thi đắc ý nói, như là tự khen chính mình vậy.
Nhạc Huy lắc đầu, lãnh đạm nói:
“Được rồi, tâng bốc cũng có mức độ thôi, còn tâng bốc nữa tôi sẽ sướng nở mũi mất”.
Đoàn Thiên Hành cười hì hì, chỉ là trong lòng vẫn còn băn khoăn, anh ta hỏi:
“Nhưng trước kia Hà Man Man cùng một nhóm với bọn Trần Lỗi, sao có thể coi như vô tội được”.
“Hơn nữa người phụ nữ này quá tàn nhẫn, Trần Lỗi kiếm chác được bao nhiêu tiền đều chia cho cô ta không ít, cô ta vì trèo lên vị trí cao hơn, không hề ngần ngại bán đứng Trần Lỗi. Loại phụ nữ như vậy, có thể giữ lại sao?”
Nhạc Huy khẽ gật đầu, ung dung nói:
“Có thể giữ, tất nhiên là có thể”.
“Người như vậy càng dễ kiểm soát, cô ta có nhu cầu, tôi thỏa mãn nhu cầu của cô ta. Muốn địa vị, tôi cho cô ta địa vị. Muốn tiền, vị trí tổng giám đốc bộ phận kinh doanh này, tiền thưởng và tiền hoa hồng không hề ít”.
“Vậy nên, những thứ cô ta cần, tôi đều đã thỏa mãn cô ta, nếu cô ta muốn nhiều hơn nữa, thì chỉ có thể là vị trí của cậu hoặc tôi. Nhưng tôi cảm thấy cô ta không có gan làm vậy, hơn nữa cô ta đã biết thân phận của tôi, lại càng không dám”.
“Hơn nữa, Hà Man Man vẫn luôn là thư kí của Trần Lỗi, cho nên rất quen thuộc với quy trình làm việc của Trần Lỗi, chỉ cần đào tạo thêm một chút. Cô ta có tham vọng như vậy, nhất định có thể làm tốt công việc này. Việc cậu cần làm là sắp xếp cho cô ta một phó giám đốc bộ phận kinh doanh”.
Đoàn Thiên Hành nghe vậy, trầm ngâm suy nghĩ. Bây giờ anh ta mới nhận ra mình còn kém Nhạc Huy nhiều lắm, anh ta còn cách Nhạc Huy rất xa. Anh ta chỉ có thể nghĩ đến vài vấn đề trước mắt, không nghĩ ra mối quan hệ lợi và hại sâu xa.
Cho nên đây là lý do anh ta luôn đi theo Nhạc Huy, anh ta muốn học hỏi Nhạc Huy nhiều hơn.
Khi gần đến cửa văn phòng, Nhạc Huy đặt tay lên nắm cửa nhưng không mở ra, anh quay đầu nhìn Đoàn Thiên Hành và Hàn Tiểu Thi, nói:
“Hai người đừng vào, tôi có chuyện muốn nói với Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh”.
Nói xong Nhạc Huy đi vào, đóng cửa lại.
Đoàn Thiên Hành ngạc nhiên nhìn Hàn Tiểu Thi, hỏi:
“Không phải Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh bị bảo vệ dẫn đi rồi sao?”
Hàn Tiểu Thi lắc đầu, nói:
“Chủ tịch Nhạc không định báo cảnh sát bắt bọn họ, hình như anh ấy có dự định khác, chỉ có điều tôi cũng không rõ là gì”.
“Anh ấy không nói, chắc là không muốn để hai chúng ta biết, chúng ta đừng hỏi nhiều”.
Đoàn Thiên Hành nghe vậy, gật đầu không nghĩ nữa.
Lúc này trong văn phòng, Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh vẫn đang quỳ trên mặt đất.
Sở dĩ còn quỳ, là vì muốn xin Nhạc Huy đừng báo cảnh sát, bọn họ sống hưởng thụ bao năm qua, hàng ngày ăn sơn hào hải vị, làm sao chịu nổi cuộc sống trong tù ngục.
“Chủ tịch Nhạc, cầu xin cậu đừng bắt chúng tôi ngồi tù, cầu xin cậu!”
Hai anh em tiếp tục quỳ lạy Nhạc Huy.
Nhạc Huy thấy vậy, ngồi dựa vào ghế sofa, lạnh lùng nhìn bọn họ:
“Tôi ghét nhất là kẻ khác trộm tiền của tôi, công ty nuôi các ông, đối xử với các ông không tệ, tại sao các ông lại làm vậy?”
Trần Lỗi dập đầu đến mức máu chảy be bét, nước mắt ngắn dài nói:
“Tham, đều tại chúng tôi quá tham lam”.
“Là chúng tôi vô liêm sỉ, chúng tôi không nên làm chuyện trơ tráo như vậy! Chủ tịch Nhạc, chỉ cần cậu tha cho chúng tôi, muốn anh em chúng tôi làm gì cũng được”.
Nhạc Huy nghe xong, mỉm cười:
“Muốn cơ hội, tôi có thể cho các người”.
“Từ nay về sau, các người nợ tôi một ân tình lớn, tôi sẽ không báo cảnh sát, tôi thả các người đi”.
“Về phần năm triệu các người tham ô, tôi không cần các người trả lại một đồng nào, tiền đối với tôi mà nói vốn chẳng là gì”.
Nghe đến đây, hai anh em nhà họ Trần không thể tin nổi, ngẩng đầu nhìn Nhạc Huy:
“Chủ tịch Nhạc, cậu nói thật sao?”
Nhạc Huy vẫn cười, nói:
“Tất nhiên là thật, chẳng qua là ân tình to lớn này, sau này bất kể tôi bảo các người làm cái gì, các người bắt buộc phải thực hiện. Đương nhiên, tôi chỉ sai khiến các người một lần, làm xong một chuyện cho tôi, các người sẽ được tự do. Tôi sẽ tiêu hủy mọi bản ghi âm và video, bao gồm mọi chứng cứ bất lợi với các người”.
“Chấp nhận không?”
Hai anh em nhà họ Trần nghe những lời này đều trợn tròn mắt. Lời Nhạc Huy nói, không phải tương đương với bắt hai người kí khế ước bán thân sao? Nhỡ đâu sau này Nhạc Huy bảo họ đi giết người thì làm thế nào?
“Chủ tịch Nhạc, cậu… rốt cuộc muốn chúng tôi làm gì? Nếu cậu muốn chúng tôi đi giết người, lẽ nào chúng tôi cũng phải đi sao?”, Trần Lỗi mạnh dạn hỏi.
Nhạc Huy thu lại nụ cười, khuôn mặt lạnh lùng nhìn ông ta:
“Ân tình lớn, nào dễ có được như vậy, nếu các người cảm thấy khó khăn thì bây giờ có thể từ chối”.
“Tôi lập tức giao nộp toàn bộ chứng cứ cho cảnh sát, tống hai người vào tù”.
Vẻ mặt Trần Lỗi thay đổi, không ngừng thở dài, chịu thua số phận:
“Thôi được, chúng tôi đồng ý”.
“Bất kể cậu bảo chúng tôi làm chuyện gì, chúng tôi đều sẽ làm, nhưng sau đó cậu nhất định phải tiêu hủy mọi thứ”.
Nhạc Huy đứng dậy, đỡ hai người đứng lên, cười nói:
“Đó là điều đương nhiên, hai người đối với tôi mà nói, cũng chỉ có một cơ hội để lợi dụng”.
“Tôi giữ bằng chứng cũng vô dụng”.
Trần Lỗi kinh hãi nhìn thanh niên trước mặt, ông ta không ngờ rằng, một kẻ cáo già như mình lại có ngày rơi vào tay một thanh niên trẻ tuổi. Hơn nữa người thanh niên này còn khống chế ông ta vô cùng chặt chẽ.
Cuối cùng, Nhạc Huy để Trần Lỗi và Trần Hướng Vinh rời đi từ cửa sau công ty.
Nhạc Huy vừa ngồi xuống, định pha cho mình một ấm trà thì di động đột nhiên đổ chuông.
Anh lấy ra xem, là Trần Ngọc Đình gọi đến.
“Tìm tôi có chuyện gì vậy?”, Nhạc Huy vừa bắt máy liền hỏi.
“Nhạc… Nhạc Huy, anh có thể gặp tôi được không, tôi có chuyện muốn nói với anh, rất quan trọng”, tiếng Trần Ngọc Đình trong điện thoại rõ ràng rất nôn nóng.
Cô muốn nói chuyện của Liễu Nhược Hà với Nhạc Huy nghe, thật ra Liễu Nhược Hà còn yêu anh, vả lại Nhạc Huy vẫn còn yêu Liễu Nhược Hà, hai người họ không nên bỏ lỡ nhau như thế.
“Chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại vậy?”, Nhạc Huy bình tĩnh hỏi.
“Là chuyện liên quan đến Nhược Hà, chúng ta… gặp mặt nói chuyện đi, được chứ?”, Trần Ngọc Đình dù rất vội, nhưng vẫn luôn hỏi ý Nhạc Huy, bây giờ người trò chuyện với cô là cậu chủ nhà họ Nhạc.
“Nhược Hà? Cô ấy sao vậy?”, vừa nghe đến tên Liễu Nhược Hà, Nhạc Huy lập tức không giữ nổi bình tĩnh.
“Cậu ấy không sao, nhưng tôi thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với anh!”
Nhạc Huy thấy giọng điệu Trần Ngọc Đình rất nghiêm trọng, suy nghĩ một lát rồi nói:
“Được, tôi còn vài việc ở công ty cần xử lý, buổi tối cô đến nhà tôi, lát nữa tôi gửi địa chỉ cho cô”.
Sau khi cúp máy, Nhạc Huy gửi địa chỉ căn biệt thự của anh cho Trần Ngọc Đình.