Ông ta có bao giờ bị người ta chửi như vậy đâu, ngay cả người nhà họ Lâm cũng muốn nịnh nọt ông ta để gây dựng được mối quan hệ với Trương Trung.
Chỉ là một cậu thanh niên mà lại dám nhục mạ một chủ nhiệm như ông ta ở trước mặt mọi người như thế!
“Đồ khốn nạn! Cậu đúng là không biết trời cao đất dày, dám chửi cả tôi?”, Lưu Hỷ Lai lạnh lùng hừ một tiếng, giận căng cả mày.
“Tôi chửi ông đó, Lưu mập!”, Nhạc Huy cười khẩy, chửi thẳng: “Đồ nối giáo cho giặc nhà ông, dám làm trái sau lưng Trương Trung, ông chờ chết đi!”
Những lời của Nhạc Huy khiến mọi người sửng sốt, lần nữa khiến cả đại sảnh bùng nổ.
Mọi người không ngờ anh chàng này lại dám chửi cả Lưu Hỷ Lai. Dù chức vụ của ông ta không cao, nhưng người trong mấy gia tộc lớn như họ cũng không muốn đắc tội với lãnh đạo.
“Chết chắc rồi! Tên nhóc này chết chắc rồi!”, Nhâm Hải Đường lắc đầu liên tục.
“Chủ nhiệm Lưu, đây là mối thù cá nhân giữa mấy gia tộc chúng tôi với hắn. Có thể cho chúng tôi dẫn hắn đi để chúng tôi tự xử lý không?”, Lâm Tử Hùng quay đầu hỏi.
“Nhưng ông yên tâm chúng tôi sẽ không gây ra án mạng đâu”, nói xong hắn lại bổ sung thêm một câu.
Đôi tay mập của Lưu Hỷ Lai vung lên, thản nhiên nói:
“Thôi được, coi như tôi chưa thấy gì, thanh niên không hiểu chuyện thì phải dạy dỗ cho hẳn hoi”.
Ông ta vừa dứt lời thì như đã phán cho Nhạc Huy tội chết.
Mọi người ở đó đều biết mấy gia tộc lớn như nhà họ Lâm và nhà họ Hà sẽ không tha cho Nhạc Huy. Nói không gây ra án mạng cũng chỉ là chặn miệng thiên hạ, ra oai cho Lưu Hỷ Lai coi thôi. Đợi khi họ dẫn Nhạc Huy đi thì ai biết được Nhạc Huy sẽ sống hay chết? Có khi chết rồi chôn xác ở đâu cũng chẳng ai biết được.
“Hay, hay đó!”, Nhạc Huy tức đến nỗi bật cười trước sự vô pháp vô thiên của Lưu Hỷ Lai, anh chỉ vào ông ta rồi chửi: “Lưu Hỷ Lai, ông giỏi thật đó, ông xứng với quốc huy trên đầu ông, xứng với chức vụ của ông không?”
“Ông đúng là đồ tay sai!”
“Tôi chán chẳng thèm đôi co với cậu!”, Lưu Hỷ Lai hừ một tiếng, chắp tay nói: “Ông Lưu đây không cần cậu chỉ trích, cậu cứ lo cho bản thân mình đi”.
Nói xong, những vị khách đứng xung quanh xem kịch hay đều thầm hiểu rồi vội vàng lùi về sau.
Bọn họ biết chắc chắn tiếp theo sẽ đánh nhau.
“Ông Vương, có lẽ chúng cháu sẽ làm chút chuyện xấu ở chỗ ông, liệu có tiện không?”
Lâm Tử Hùng xoay người nhìn lên trên đầu đại sảnh, cúi người hỏi Vương Côn đang ngồi nghiêm chỉnh.
Vương Côn không chút chậm trễ, cũng không có ý nói giúp Nhạc Huy, ông ta gật đầu nói:
“Tùy ý các cháu, nhà họ Vương ông không nhúng tay vào”.
Trần Ngọc Đình ở bên dưới nghe thấy thế trong lòng lạnh băng. Nhưng cô vẫn không nhịn được mà nhìn Vương Côn chất vấn bằng ánh mắt đỏ hoe:
“Ông ngoại, cháu là cháu ngoại của ông đó, cháu sẽ không bỏ mặc Nhạc Huy đâu”.
“Ông mặc kệ cháu luôn sao?”
Vương Côn lại nhắm mắt, giọng bình tĩnh nói:
“Đây là lựa chọn của cháu, suýt nữa cháu đã làm liền lụy tới nhà họ Vương, vậy đã là bất hiếu rồi”.
“Nhà họ Vương không hề có lỗi với các cháu, cháu không liên lụy tới bố mẹ đã là may rồi. Cháu tự lao đầu vào chỗ chết thì có thể trách ai được?”
Lời này như cơn gió lạnh mùa đông thổi qua, làm buốt giá trái tim Trần Ngọc Đình.
“Ha ha ha, nhà họ Vương, Trần Ngọc Đình cháu không cần nữa!”
Cô tuyệt vọng nhìn nhóm người nhà họ Vương vô tình trước mặt, bật cười rơi lệ.
Nói xong, cô liền đứng cạnh Nhạc Huy, nắm chặt tay anh rồi thề cùng tiến cùng lui với anh.
“Yên tâm, chúng ta sẽ không sao đâu”.
Nhạc Huy cũng nắm chặt tay cô, mỉm cười.
“Ngọc Đình, con kệ đi, mau lại đây, đừng để bị vạ lây!”, vợ chồng Vương Lệ sợ run cả người, vội hét lên với Trần Ngọc Đình.
“Bố, mẹ, chúng con là vợ chồng, con sẽ không rời xa Nhạc Huy đâu. Bố mẹ kệ con, dù nhà họ Vương có tàn nhẫn như nào cũng sẽ không trơ mắt nhìn hai người gặp chuyện đâu”, Trần Ngọc Đình quay đầu bình tĩnh nói.
Thật ra trong lòng cô không hề sợ chút nào, có Nhạc Huy ở đây thì cô sợ gì chứ? Nhạc Huy chính là chỗ dựa của cô, có nhà Huy ở đây trời cũng chẳng sập nổi.
“Ngọc Đình ơi Ngọc Đình!”, Vương Lệ và Trần Đông Lai sốt ruột giậm chân, nhưng lại không dám tới giúp.
Lâm Tử Hùng thích thú nhìn cảnh tượng này rồi cười khẩy nói:
“Cảm động thật đó, xem ra anh Nhạc đã quyết sống chết với chúng tôi rồi. Nếu như vậy thì mọi người đừng lãng phí thời gian nữa, để tôi coi thử xem rốt cuộc tên vệ sĩ bên cạnh anh có phải có ba đầu sáu tay, xử lý được những vệ sĩ hàng đầu của các gia tộc lớn chúng tôi không”.
Dứt lời, hắn ném ly trà trong tay xuống đất.
Ly trà vỡ nát, trong trang viên nhà họ Vương bỗng có một nhóm vệ sĩ áo đen chạy ra, những vệ sĩ này hoặc là ẩn nấp trong phòng khách, hoặc là trốn trong đám người.
Giờ đây có vô vàn vệ sĩ chạy ra vây xung quanh Nhạc Huy, các vị khách xem kịch bỗng há hốc mồm ngạc nhiên. Số vệ sĩ này chắc khoảng trên trăm người.
Xem ra hôm nay nhà họ Lâm và mấy gia tộc lớn này quyết tâm muốn dẫn Nhạc Huy đi.
Chỉ là một thanh niên nhỏ bé lại có thể khiến nhiều gia tộc lớn điều động nhiều vệ sĩ như thế, ở Giang Châu thậm chí là Giang Kiên đều là chuyện hiếm có khó gặp!
Thấy nhiều vệ sĩ khí thế hung hãn như vậy, Trần Ngọc Đình không khỏi run rẩy.
Vẻ mặt Nhạc Huy vẫn bình thản như tờ và nói:
“Kỳ Phi, không cần nương tay, đánh chết anh gánh!”
Anh biết nhiều người như này, dù là anh và Kỳ Phi khi đối phó cũng thấy hơi rắc rối. Phải đánh mạnh tay, không thì khả năng những người ngã xuống sẽ đâm sau lưng họ một đao.
“Vâng!”
Kỳ Phi chậm rãi cầm điện thoại, rút mạnh một con dao quân sự từ trong tay áo rồi cầm trong tay.
Đối mặt với hơn trăm người nhưng trong mắt anh ta không hề sợ hãi hay hoảng loạn.
Còn tưởng trở về nước là có thể sống tháng ngày bình yên, xem ra hôm nay anh ta lại phải giết người rồi.
“Bắt sống hai người này cho tôi, phải tóm chúng lại!”
Lâm Tử Hùng lùi về sau mấy bước, tay phải chỉ vào Nhạc Huy và Kỳ Phi y như tướng quân thời cổ đại, rồi ra lệnh cho đám vệ sĩ.
“Rõ!”
Hắn vừa dứt lời thì tiếng đồng thanh vang trời, khí thế áp người.
Hơn trăm vệ sĩ này nhìn cái là biết không phải vệ sĩ bình thường, họ đều là thuộc cấp bập Tinh Anh trong các gia tộc lớn.
Sắc mặt họ lạnh lùng nghiêm nghị như hổ rình mồi, ồ ạt lao về phía Nhạc huy và Kỳ Phi.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc như này đột nhiên ngoài cửa trang viên vang lên một tiếng quát nhẹ vừa sợ hãi vừa tức giận:
“Để tôi xem ai dám động vào Nhạc Huy!”
Lời vừa dứt, các vị khách, ông cụ Vương, ông cụ Lâm và cả đám Lâm Tử Hùng trong đại sảnh đều không nhịn được mà nhìn về phía cửa.
Trong chốc lát tất cả mọi người bao gồm cả khách khứa đều sợ hãi đứng bật dậy, ngạc nhiên nhìn người tới.
Lâm Tử Hùng thấy người đó sắc mặt bỗng thay đổi, vội vàng ngăn đám vệ sĩ lại:
“Đi ra, đi ra hết cho tôi!”