Nhạc Huy lắc đầu, vành mắt đỏ ửng nhìn Liễu Nhược Hà nói:
“Anh thấy thật không đáng, nhưng điều không đáng ở đây không phải kết hôn với em, mà là anh thấy chuyện anh dìu dắt nhà họ Liễu hai năm nay thật sự không đáng chút nào. Năm đó anh không nên dễ dàng đồng ý lời khẩn cầu của bà nội, vì bất kể là anh hay là bà đều đánh giá thấp sự vô tình vô nghĩa của những người nhà họ Liễu”.
“Nhưng anh thấy rất đáng khi kết hôn với em, cho dù căn bản em không hề có tình cảm với anh trong hai năm nay, chúng ta cũng chưa từng là vợ chồng thật sự. Thậm chí em có đánh đập hay chửi mắng anh thì anh cũng thấy xứng đáng. Vì em chính là người phụ nữ đầu tiên mà anh yêu ở nước Hoa, mặc dù hơi thất vọng nhưng anh không hối hận”.
Liễu Nhược Hà đã khóc không thành tiếng, vẻ mặt đầy hổ thẹn nhìn Nhạc Huy, còn hối hận vì mình không hiểu chuyện trong hai năm nay.
Cô vừa khóc vừa xin lỗi Nhạc Huy:
“Xin lỗi, là em không hiểu chuyện, em không nên đối xử với anh như vậy”.
“Em không nên không có chủ kiến, cùng bọn họ ức hiếp anh, em đã không làm trọn bổn phận của người vợ, em không xứng làm vợ của anh, anh là cậu chủ nhà họ Nhạc nhưng lại chịu nhiều khổ cực ở nhà họ Liễu, nếu em vẫn kiên quyết giữ thái độ đứng về phía anh thì anh cũng sẽ không chịu oan ức trong suốt hai năm”.
Nhạc Huy cũng rơi nước mắt, thậm chí anh có suy nghĩ muốn xông lên ôm Liễu Nhược Hà, nhưng anh không thể bị kích động như vậy, bây giờ bọn họ đã ly hôn, hơn nữa anh và Trần Ngọc Đình đã…
Cho nên bất kể ra sao, anh cũng không có tư cách ôm Liễu Nhược Hà, bây giờ bọn họ được coi là những người xa lạ quen thuộc, hoặc là…bạn bè.
“Em không cần xin lỗi anh, cũng không cần tự trách mình, chuyện trước đây đã qua thì cho qua đi”, Nhạc Huy vô thức lau nước mắt, mỉm cười nói:
“Anh hi vọng mọi người có một tương lai tốt đẹp, nếu em đồng ý, chúng ta vẫn là bạn. Mấy ngày gần đây em có thể ở chỗ anh, nghỉ ngơi cho tốt, sau khi đợi em nghĩ kĩ muốn làm gì, anh sẽ giúp đỡ em”.
Dứt lời, nụ cười trên khóe miệng Nhạc Huy chợt vụt tắt.
“Nhưng anh hi vọng em đừng bị những người nhà họ Liễu ức hiếp nữa, anh từng nói, cho dù chúng ta ly hôn nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy em bị người khác làm hại. Anh không đảm bảo người nhà họ Liễu vẫn còn sống nếu có lần sau”.
Liễu Nhược Hà nhìn thấy ý định giết người trong mắt của Nhạc Huy khi anh nói ra câu cuối cùng.
Cô không nghi ngờ Nhạc Huy thật sự làm như vậy, hôm nay Nhạc Huy cho người đánh tàn phế cánh tay phải của Lý Hạo Dương mà không hề chớp mắt. Sự tàn nhẫn này không thể giả bộ được, đây mới là bản chất uy phong của cậu chủ nhà họ Nhạc.
“Cảm ơn anh, em ở đây… liệu có làm phiền anh không?”
Liễu Nhược Hà cẩn thận hỏi.
Nhạc Huy cười nói:
“Sao có thể làm phiền anh chứ, nơi này rộng như vậy, em muốn làm phiền anh cũng không được. Hơn nữa công ty có Thiên Hành trông coi, bình thường anh cũng không bận lắm”.
“Em ngồi đây đi, anh cho người mua vài bộ quần áo mới cho em, em cũng không thể cứ mặc đồ cô dâu”.
…
Không bao lâu, Hàn Tiểu Thi ôm quần áo đưa cho Nhạc Huy.
Những bộ quần áo này đều là mẫu mới nhất trong năm nay, là Đoàn Thiên Hành bảo cô ta đi mua. Hàn Tiểu Thi biết chuyện Nhạc Huy náo loạn ở đám cưới, cũng biết bộ quần áo này là mua cho Liễu Nhược Hà.
Nếu không phải đích thân Nhạc Huy ra lệnh, thì dù có nói gì cô ta cũng sẽ không đi mua những bộ quần áo này.
Nhạc Huy vừa đi đến cửa, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Tiểu Thi đang ôm túi lớn túi nhỏ đi về phía anh.
“Tiểu Thi, vất vả cho cô rồi, trở về tôi sẽ mời cô ăn cơm”, Nhạc Huy cảm động nói.
Ở Sở Châu, người phụ nữ anh quen biết trừ Hàn Tiểu Thi ra thì chỉ còn Trần Ngọc Đình, anh không thể nói Trần Ngọc Đình mua đến cho anh.
“Hừ!”
Hàn Tiểu Thi bước vào, vứt quần áo bên chân Nhạc Huy, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó bỏ đi không thèm quay lại.
Nhạc Huy sững sờ hồi lâu, nói lẩm bẩm:
“Sao hôm nay nổi cáu vậy…”
Không nghĩ nhiều, anh mang những bộ quần áo này về biệt thự, sau đó đưa toàn bộ quần áo cho Liễu Nhược Hà.
Liễu Nhược Hà nhìn những bộ quần áo, đột nhiên mắt sáng rực lên, những bộ quần áo này đều là hàng xa xỉ. Quần áo của Prada, Dior và Chloe, mỗi loại đều là mẫu mới nhất giá hàng chục nghìn tệ. Một bộ quần áo có giá bằng tiền lương một năm của cô ở nhà họ Liễu.
Lúc này, một cuộc điện thoại cứu vãn sự tự ti và xấu hổ của Liễu Nhược Hà.
Điện thoại của Nhạc Huy đổ chuông, Nhạc Huy cầm lên xem, cuộc điện thoại này cũng khiến anh sợ hãi, là Trần Ngọc Đình gọi cho anh.
“Anh… anh đi nghe điện thoại, em xem những bộ quần áo này đi. Trong đó còn có đồ ngủ, nếu em không thích những bộ này, anh sẽ bảo người mua lại rồi mang đến cho em”.
Nhạc Huy toát mồ hôi lạnh, hơi chột dạ nói.
“Không… không sao, em thấy rất đẹp, anh mau nghe điện thoại đi, đừng để lỡ việc của anh”.
Liễu Nhược Hà nói năng lắp bắp.
Nhạc Huy chạy khỏi phòng của Liễu Nhược Hà, sau đó lên tầng ba biệt thự, vào phòng làm việc và khóa trái cửa như một tên trộm, mới dám nghe điện thoại của Trần Ngọc Đình.
“Ngọc… Ngọc Đình, sao thế?”, sau khi nghe điện thoại, Nhạc Huy bắt đầu ấp a ấp úng.
“Nhạc Huy, sao lâu như vậy anh mới nghe điện thoại, anh đang bận à?”, trong điện thoại, giọng điệu của Trần Ngọc Đình rất bình tĩnh, cũng rất dịu dàng.
“À, anh… anh vẫn ổn, vừa nãy ra ngoài xử lý chút chuyện”, Nhạc Huy gượng cười nói: “Còn em, em đang làm gì?”
“Đương nhiên em đang nghỉ ngơi, nhưng hơi nhớ anh cho nên muốn nghe giọng nói của anh”, Trần Ngọc Đình vẫn chưa vạch trần Nhạc Huy, ngược lại còn làm nũng.
“Hình như mới chỉ mấy giờ đồng hồ trôi qua”, Nhạc Huy vẫn nở nụ cười cứng đờ, sau đó dò xét: “Đúng rồi Ngọc Đình, hôm nay là đám cưới của Nhược Hà, hai người là bạn thân, lẽ nào em không đi tham dự đám cưới của cô ấy sao?”
Trần Ngọc Đình nói:
“Vốn dĩ em muốn đi, nhưng…”
Nghe đến đây, tim của Nhạc Huy nhảy lên đến cuống họng, nếu Trần Ngọc Đình đến nơi tổ chức đám cưới thì chắc chắn đã nhìn thấy anh.
“Nhưng nghĩ lại, em không đi thì hơn, ai bảo em thương anh chứ, cậu ấy không biết quý trọng anh, làm tổn thương anh sâu sắc như vậy, nên em cũng không muốn đi. Nhưng với tư cách là chị em tốt, em thầm chúc phúc sau này cậu ấy sống thật hạnh phúc”.
“Ai bảo bây giờ em là người phụ nữ của anh, đương nhiên phải đứng về phía anh”.
Giọng điệu của Trần Ngọc Đình rất nũng nịu, lại đưa Nhạc Huy trở về sự du dương đêm qua.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Vậy được rồi, em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đợi anh xong việc sẽ đến thăm em”.
Im lặng mấy giây, Trần Ngọc Đình run rẩy hỏi:
“Nhạc Huy, anh sẽ… chịu trách nhiệm với em chứ? Liệu anh có vứt bỏ em không?”
Hai câu hỏi này đã trở thành vấn đề lo lắng nhất của Trần Ngọc Đình, cũng là điều cô ta sợ hãi nhất, cô ta sợ Nhạc Huy và Liễu Nhược Hà làm hòa như lúc đầu. Còn cô ta sẽ trở thành người bị bỏ rơi.
“Ngọc Đình, em đừng nghĩ lung tung”, Nhạc Huy nghiêm túc nói: “Anh nói rồi, anh không phải là người vô trách nhiệm, em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi”.
Trần Ngọc Đình “dạ” một tiếng, nghẹn lời nói:
“Nhạc Huy, em yêu anh!”
Dứt lời, cô ta liền cúp máy.
Nhạc Huy sững sờ tại chỗ, một lúc sau anh ngồi phịch xuống đất.
Một câu “em yêu anh” quá nặng nề, khiến anh hơi khó thở.
Câu em yêu anh của Trần Ngọc Đình, ám chỉ một mình anh mà thôi, còn câu anh yêu em của anh lại dành cho hai người phụ nữ.