Toàn bộ giới kinh doanh ở thành phố Thiên Hải bàn tán xôn xao về tập đoàn Cửu Đỉnh và chủ tịch tập đoàn. Bọn họ đều đang thắc mắc làm thế nào mà vị chủ tịch trẻ tuổi này có thể bất ngờ khiến tập đoàn Cửu Đỉnh trở nên lớn mạnh như vậy trong vòng chưa đầy hai tháng.
Đương nhiên cũng có người biết một vài tin tức, nói rằng tập đoàn Cửu Đỉnh đã thôn tính xí nghiệp Thành Thị của Thành Bạch Vạn. Tương đương với việc tập đoàn Cửu Đỉnh nuốt chửng tất cả sản nghiệp và cổ phần của xí nghiệp Thành Thị, như vậy nói là đứng trong Top năm mươi tập đoàn đứng đầu Thiên Hải thì vẫn chỉ là ước tính đại khái.
Tập đoàn Cửu Đỉnh cộng thêm tất cả tiền vốn của xí nghiệp Thành Thị, thì rất có khả năng tập đoàn Cửu Đỉnh đã chen chân vào Top ba mươi bảng xếp hạng doanh nghiệp của thành phố Thiên Hải. Ở thành phố này, xí nghiệp chỉ cần lọt vào Top một trăm thì việc tiến lên vị trí cao hơn rất khó, chứ đừng nói đến chuyện bất ngờ vượt lên nhiều bậc như vậy, đây quả thực là việc không thể.
Nhưng việc không thể cũng đã biến thành sự thật, trong một thời gian ngắn, Nhạc Huy đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh thành phố Thiên Hải. Rất nhiều doanh nhân đã chạy đến thăm hỏi vị chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn Cửu Đỉnh, mong muốn được hợp tác cùng tập đoàn Cửu Đỉnh.
Việc lớn như vậy, đến cả Nhạc Thiên Hùng đang ở thủ đô cũng nhận được tin tức.
“Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, thằng bé này nhanh quá…”
Trong phòng làm việc, Nhạc Thiên Hùng nhận lấy tờ báo An Nhã đưa cho ông ấy. Xem xong, ông ấy đứng dậy khỏi ghế.
“Không đến hai tháng, ngay cả bố cũng chưa chắc đã làm được. An Nhã, em trai con giỏi quá!”
Nhạc Thiên Hùng cười lớn, vẻ mặt đầy tự hào không thể che giấu.
An Nhã cũng rất vui, cô ấy cùng Nhạc Huy lớn lên từ nhỏ, đương nhiên là biết rõ sự thông minh của Nhạc Huy.
“Mặc dù Tiểu Huy là cậu chủ nhà họ Nhạc chúng ta, nhưng từ nhỏ em ấy đã phải chịu nhiều khổ cực hơn chúng ta”, An Nhã nói: “Người chịu khổ chắc chắn sẽ chịu đựng giỏi hơn người khác, dùng câu này để hình dung về Nhạc Huy quả không sai, con tin rằng sau này em ấy sẽ trở thành người giúp đỡ bố nhiều nhất”.
Nhạc Thiên Hùng chắp tay nói:
“Đúng vậy, sớm biết thằng bé này có tiềm lực như vậy thì lúc đầu bố và ông nội đã càng quan tâm nó nhiều hơn, ha ha!”
An Nhã nghe thấy vậy cười nói:
“Bố và ông nội đã đối xử với em ấy đủ nghiêm khắc rồi, em ấy có thể vượt qua thật sự là mệnh em ấy lớn”.
“Nếu bố còn nghiêm khắc hơn nữa, chắc em ấy sẽ ngã quỵ mất”.
Nhạc Thiên Hùng cười nói:
“Không ngã quỵ được, xương thằng bé này rất cứng. Chỉ là nó thực sự làm bố ngạc nhiên, với tốc độ hiện giờ của nó, bố không hề lo lắng cho nó chút nào, chỉ hi vọng nó thuận lợi và bình an. Ổn định phát triển sự nghiệp đến thủ đô chúng ta, đến lúc đó bố sẽ nói cho tất cả mọi người biết con trai của Nhạc Thiên Hùng không phải là một kẻ bất tài, càng không phải là một kẻ hèn nhát!”
“Nó còn giỏi hơn cả bố nó!”
An Nhã ghen tị nói: “Vâng, vâng, vâng, con trai của bố thật giỏi giang, đứa con gái này không cần quan tâm nữa”.
Nhạc Thiên Hùng bước đến, vỗ vai An Nhã nói:
“Con gái bố đương nhiên cũng rất giỏi, nhưng dù sao con cũng là con gái, bố không muốn con trở thành một người con gái mạnh mẽ”.
“Việc con cần làm chính là nhanh chóng tìm một nhà chồng tốt. Bố và mẹ đã giới thiệu cho con vài người rồi mà con đều không thích. Khiến bố bây giờ không dám sắp xếp xem mắt cho con rồi, chỉ sợ con dọa người ta chạy mất”.
An Nhã giậm chân nói:
“Bố giới thiệu cho con toàn là những người chẳng ra sao cả, vừa thô tục vừa chỉ nghĩ đến tiền. Hơn nữa con vẫn còn trẻ, bố sợ con không lấy được chồng sao?”
Nhạc Thiên Hùng bất lực, lắc đầu nói với An Nhã:
“Con cũng hai sáu tuổi rồi, cứ kéo dài nữa sẽ thành gái ế mất. Thôi Chí Minh đã điều trị ở nước ngoài hơn một tháng rồi, nghe nói hai ngày trước đã về nước, hay là…”
An Nhã vừa nghe thấy cái tên Thôi Chí Minh liền nhíu mày, muốn ra khỏi phòng làm việc:
“Không, có đánh chết con cũng không muốn gặp lại anh ta”.
“Bố, con đi làm việc đây!”
Nhạc Thiên Hùng vội vàng gọi cô ấy lại, dở khóc dở cười:
“Được rồi được rồi, chúng ta không nhắc đến cậu ta nữa”.
“Chúng ta nói chuyện khác. Bố đã cho người đi dò hỏi tung tích của Trần Ngọc Đình suốt hai tháng nay nhưng vẫn không tìm ra được địa chỉ của con bé. Tiểu Nhã, chẳng phải con có vài người bạn ở thành phố Thiên Hải sao? Con bảo họ chú ý một chút. Dù sao trong bụng con bé cũng mang thai đứa con của em trai con, vì vậy phải tìm được con bé càng sớm càng tốt”.
An Nhã khẽ run lên, quay người lại nói:
“Vâng, lúc trước con đã bảo bọn họ chú ý rồi, lát nữa con sẽ gọi điện hỏi”.
Nói xong, cô bước ra khỏi phòng làm việc.
Người trong nhà đương nhiên đều biết chuyện của Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình, An Nhã không thể nào không biết.
Mặc dù trong lòng cô khá khó chịu, nhưng chỉ là không thoải mái mà thôi. Dù sao cô biết mình và Nhạc Huy sẽ không có kết quả gì, hơn nữa Nhạc Huy là cậu chủ là họ Nhạc, có phụ nữ bên ngoài cũng là chuyện bình thường. An Nhã rất cởi mở đối với chuyện này, người đàn ông có tiền mà bên ngoài không có phụ nữ thì mới là điều bất bình thường.
Sau khi xuống lầu công ty, An Nhã gọi lần lượt cho bạn bè ở thành phố Thiên Hải để hỏi thăm tình hình. Nhưng không có tin tức gì cả, mãi cho đến cuộc gọi cuối cùng, mới có chút tin tức.
“An Nhã, mình có một người bạn là cảnh sát, lúc trước anh ấy đã gặp một vụ án lừa đảo. Trong vụ án này có một người bị hại tên Trần Ngọc Đình, nhưng không biết có phải là Trần Ngọc Đình mà cậu nói không. Tốt nhất là cậu hãy gửi ảnh cho mình, mình sẽ gửi cho người bạn cảnh sát đó xem có phải là Trần Ngọc Đình đó hay không”, trong điện thoại, bạn của An Nhã nói.
“Vụ án lừa đảo?”, An Nhã nghe xong giật mình, vội vàng nói: “Mình gửi ảnh cho cậu ngay đây, cậu nói trong vụ án lừa đảo đó, Trần Ngọc Đình bị lừa bao nhiêu tiền?”
Người bạn nói: “Cũng không nhiều lắm, chỉ ba trăm chín mươi nghìn tệ thôi. Nhưng nghe người bạn cảnh sát đó nói rằng lúc anh ấy gặp Trần Ngọc Đình trông cô ấy rất buồn, nói đó là toàn bộ số tiền cô ấy có. Vụ lừa đảo này cũng vẫn chưa phá được, nên chưa lấy lại được đồng tiền nào cả”.
An Nhã khẽ nhíu mày:
“Được rồi, cảm ơn cậu, mình sẽ gửi ảnh cho cậu ngay lập tức”.
Sau khi cúp điện thoại, An Nhã lại trở về công ty, tìm Nhạc Thiên Hùng để lấy ảnh Trần Ngọc Đình.
...
Bên kia, Nhạc Huy, Đoàn Thiên Hành và Thạch Vũ Hàng lái xe đến tòa nhà mới.
Tòa nhà này ban đầu là Nhạc Huy mua trong buổi đấu giá, sau này giao cho Thành Bạch Vạn. Nhưng cuối cùng tòa nhà này vẫn thuộc về anh, không chỉ vậy mà toàn bộ tài sản của Thành Bạch Vạn đều thuộc về anh.
“Mặc dù tôi không hiểu phong thủy nhưng tòa nhà này đúng là rất tốt, dùng nó làm thành trụ sở thứ hai của Tập đoàn Cửu Đỉnh cũng được!”
Thạch Vũ Hàng và Đoàn Thiên Hành nhìn tòa nhà, kích động nói.
Nhạc Huy cười đáp lại:
“Một tòa nhà thì có gì đâu chứ, sau này chúng ta sẽ tự xây, xây cả một tòa thành cũng không thành vấn đề”.
“Bây giờ Tập đoàn Cửu Đỉnh cũng ta không còn xếp hạng chót Top một trăm doanh nghiệp mạnh nhất nữa”.
Lúc này bọn họ đã bước đến cửa tòa nhà, một tháng trước tòa nhà này phải sửa sang lại nên tạm thời không thể xây dựng thêm.
Trong đại sảnh, Triệu Tinh Hà bước ra, cầm trong tay rất nhiều tài liệu và đưa cho Nhạc Huy nói:
“Ông chủ Nhạc, bây giờ tất cả tài sản của Thành Bạch Vạn đã danh ngôn chính thuận sang tên cho cậu”.
“Chúc mừng cậu!”
Nhạc Huy vỗ vai Triệu Tinh Hà, cười nói:
“Vất vả cho luật sư Triệu rồi, bây giờ tôi sẽ chính thức mời ông làm cố vấn pháp luật cho tập đoàn Cửu Đỉnh chúng tôi, lương tháng một trăm nghìn tệ, ông có hứng thú không?”
Triệu Tinh Hà nhìn Nhạc Huy với vẻ mặt phức tạp, ông ta càng sợ Nhạc Huy hơn. Nhưng đối mặt với tiền bạc thì nỗi sợ cũng có thể vượt qua.
Triệu Tinh Hà kính cẩn nói: “Đương nhiên rồi, đây là vinh hạnh của tôi. Sau này cho dù cậu Nhạc gặp phải bất cứ vấn đề pháp luật nào, Triệu Tinh Hà tôi cũng sẽ giải quyết cho cậu”.
Nhạc Huy bật cười, lấy từ trong cặp ra một túi tài liệu, đưa cho Triệu Tinh Hà rồi nói:
“Luật sư Triệu, trong đây có một chiếc USB, là tất cả video của ông và Trương Mỹ Quyên. Tôi đã xóa trên điện thoại rồi, ông yên tâm, tôi sẽ không giữ lại bản sao lưu nào đâu. Ngoài ra bên trong còn có một tấm thẻ ngân hàng, trong đó có hai mươi triệu tệ, là số tiền tôi đã hứa với luật sư Triệu trước đây, Nhạc Huy tôi nói lời giữ lời”.
Triệu Tinh Hà run rẩy cầm lấy túi tài liệu, nặng nề gật đầu nói:
“Sau này tôi nhất định sẽ trung thành, tận tụy với ông chủ Nhạc”.
Nhạc Huy lại cười, gật đầu: “Tốt lắm, tôi rất thích người trung thành”.
Đúng lúc này, điện thoại của Nhạc Huy reo lên, là Nhạc Thiên Hùng gọi tới.
“Thật xin lỗi, mọi người nói chuyện đi, tôi đi nghe điện thoại”.
Nói xong, Nhạc Huy đi sang một bên, nhận điện thoại của Nhạc Thiên Hùng.
“Bố, có chuyện gì sao?”, Nhạc Huy hỏi.
Nghe một hồi, sắc mặt Nhạc Huy thay đổi, từ kinh ngạc chuyển sang lo lắng, từ lo lắng chuyển sang phẫn nộ.
“Tiền của Ngọc Đình… bị lừa hết rồi ư?”
Giọng Nhạc Huy run rẩy, đấm mạnh vào tường.