Đây là quy định và là tục lệ của nhà họ Nhạc, nên ngay cả gia chủ của gia tộc cũng phải có mặt. Tuy quy tắc là thế, nhưng Nhạc Đức và Nhạc Văn Long vẫn đến muộn trong lễ cúng đầu tiên, lúc đến còn say bí tỉ, loạng choạng bước đi.
Quả nhiên tối qua hai anh em nhà này ra ngoài ăn chơi trác táng tới sáng mới về.
Mọi người thấy thế cũng hơi thất vọng về gia chủ mới nhậm chức này. Vừa mới lên chức gia chủ, với tính nết như này mà còn mong Nhạc Đức có thể phát triển nhà họ Nhạc ngày càng tốt lên ư? Đúng là kém xa so với Nhạc Thiên Hùng.
“Nghiệp chướng mà!”
Ba ông chú thấy vậy, vội vàng lắc đầu thở dài, thầm nghĩ nhà họ Nhạc này e là sẽ bị hủy hoại trong tay Nhạc Đức mất.
Mặt mày Nhạc Long Thành cũng tái nhợt, nhìn Nhạc Đức và Nhạc Văn Long với ánh mắt mong đợi, nhưng từ đầu đến cuối ông ta không hề nói gì. Bởi vì hiện giờ Nhạc Đức mới là gia chủ của nhà họ Nhạc, ông ta đâu dám chỉ trích gia chủ.
Khi lễ cúng đã tiến hành được một nửa, đột nhiên quản gia nhà họ Nhạc cuống cuồng chạy vào trong linh đường, trình báo với mọi người:
“Không hay rồi! Người của ba gia tộc khác đến rồi, họ đang ở bên ngoài tranh cãi ầm ĩ đòi vào, nói muốn vào thắp nén hương cho gia chủ Nhạc Thiên Hùng!”
Vừa dứt lời, mọi việc cúng bái bỗng dừng lại, tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt.
“Sao họ lại tới đây? Sao họ biết Nhạc Thiên Hùng mất?”
Nhạc Chính Sơn đứng dậy khỏi ghế, sắc mặt thay đổi.
“Không biết, vừa tới họ đã nói là muốn tiễn gia chủ Nhạc Thiên Hùng lần cuối, tới để thắp nén hương cho ông ấy. Nghe vẻ họ đã biết nhà họ Nhạc chúng ta gặp chuyện lớn rồi”, quản gia run rẩy nói.
Nhà họ Nhạc đã ra lệnh phong tỏa hết mọi tin tức về cái chết của Nhạc Thiên Hùng, không ai được truyền ra ngoài. Trừ phi là người nhà họ Nhạc làm lộ ra, chứ không người ngoài không thể biết tin Nhạc Thiên Hùng mất được.
“Là ai? Ai để lộ tin tức về cái chết của Nhạc Thiên Hùng? Đồ khốn!”
Nhạc Chính Sơn kích động chống gậy, nhìn tất cả mọi người có mặt và mắng mỏ.
Nhạc Long Thành cũng nổi giận rồi, ông ta chửi:
“Rốt cuộc là tên khốn nào? Lúc này mà để người của ba gia tộc khác biết nhà họ Nhạc ta xảy ra chuyện lớn như này thì chẳng phải là dồn nhà họ Nhạc chúng ta vào chỗ chết sao? Mày làm vậy là bán đứng nhà họ Nhạc ta!”
Đám người cũng bàn luận ầm lên, xôn xao suy đoán người bán đứng nhà họ Nhạc.
Ngay lúc này, Nhạc Đức hơi tỉnh rượu bỗng đi ra nói:
“Cãi cọ cái gì, biết thì cũng biết rồi. Hiện giờ gia chủ cũng đã chọn ra rồi, dù họ biết anh trai tôi mất thì đã sao? Chẳng lẽ Nhạc Đức tôi không gánh nổi sản nghiệp của nhà họ Nhạc sao?”
“Quản gia, dẫn họ vào đây đi, dù gì người ta cũng tới để đưa tiễn anh tôi lần cuối, nhà họ Nhạc chúng ta không thể bất lịch sự được”.
Nhạc Chính Sơn nhíu mày nói:
“Nhà họ Lôi, nhà họ Vương và nhà họ Diệp cùng tới nhà họ Nhạc ta ắt hẳn là đã có sự chuẩn bị từ trước, chứ không có ý tốt gì đâu”.
“Hôm nay là ngày mất thứ bảy của Thiên Hùng, ngộ nhỡ họ tới để gây sự thì sao?”
Nhạc Đức bình thản nói:
“Sợ cái gì, nhà họ Nhạc chúng ta người nhiều thế lớn, vô số đàn em cũng chưa rời đi”.
“Với lại chẳng phải còn có ông Kỳ ở đây sao, người của ba nhà đó dám gây sự chắc?”
Nghe thế, Nhạc Chính Sơn và cả hai ông chú còn lại cũng bất lực. Lúc Nhạc Đức chưa lên làm gia chủ, họ đã không quản nổi rồi, huống chi hiện giờ Nhạc Đức đã lên làm gia chủ rồi, làm sao họ có thể khiến Nhạc Đức nghe theo.
“Quản gia, mau đi mời gia chủ của nhà họ Lôi, nhà họ Vương và nhà họ Diệp vào, đừng để người ta phải chờ lâu!”, Nhạc Đức lại vội vàng nói với quản gia.
Quản gia thấy vậy đành phải đi mời gia chủ của ba gia tộc đó vào.
Đúng lúc này, Nhạc Huy và Kỳ Vạn Sơn ở trong đám người bỗng liếc nhìn nhau, ánh mắt hai người chứa đầy ẩn ý sâu xa.
Chẳng mấy chốc, gia chủ của ba gia tộc đã được dẫn vào trong linh đường.
Lôi Vọng – gia chủ nhà họ Lôi.
Vương Sơn Hà – gia chủ nhà họ Vương.
Diệp Trường Canh – gia chủ nhà họ Diệp.
Đây chính là ba gia tộc trong bốn gia tộc lớn, nếu xếp theo thực lực thì đương nhiên nhà họ Nhạc đứng đầu tiên, tiếp đến là nhà họ Vương, rồi đến nhà họ Lôi và cuối cùng là nhà họ Diệp.
Dẫn đầu đoàn lúc này là Vương Sơn Hà – gia chủ nhà họ Vương, gia chủ của ba nhà nở nụ cười bước vào linh đường. Dáng vẻ của họ nào phải tới để tưởng niệm Nhạc Thiên Hùng, thắp nén hương cho người đã mất.
Lúc này mà ba người còn cười được, rõ ràng là tới để gây chuyện. Người nhà họ Nhạc lạnh lùng nhìn nhau, bất mãn nhìn ba vị khách không mời mà đến này.
Nhạc Huy không nhịn được nữa, vẻ mặt u ám bước ra nói:
“Có phải ba vị đến nhầm nơi rồi không, nơi này là linh đường, không phải nơi vui chơi, sao ba người có thể cười được chứ?”
Vương Sơn Hà nghe vậy bỗng thở dài, nhưng trên mặt vẫn cười tươi:
“Ơ, đây chẳng phải là cháu trai trưởng sao? Ba chúng tôi cũng rất buồn về cái chết của Thiên Hùng, nhưng người mất cũng đã mất rồi, người sống vẫn phải tích cực tiến lên thôi. Không cho chúng tôi cười, chẳng lẽ muốn chúng tôi khóc lóc thảm thiết sao, ha ha!”
Những lời này đều mang ý khiêu khích.
Tay Nhạc Huy siết chặt thành nắm đấm, kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Lúc này, gia chủ nhà họ Lôi – Lôi Vọng nhìn Nhạc Huy, châm biếm nói:
“Cháu trai trưởng của nhà nhọ Nhạc, chúng tôi nghe nói cậu bị nhà họ Nhạc đuổi khỏi gia tộc rồi mà, sao cậu vẫn ở trong nhà họ Nhạc thế?”
“À phải rồi, dù gì cũng là con trai của Thiên Hùng, có ra sao thì cũng phải đưa tiễn bố lần cuối đã nhỉ. Gia chủ mới của nhà họ Nhạc vẫn rất tình nghĩa đó chứ”.
Lôi Vọng vừa dứt lời, sắc mặt của Nhạc Huy bỗng biến sắc, anh nhíu mày nói:
“Đúng, tôi đã bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc rồi”.
“Nhưng tối qua tôi mới bị đuổi khỏi gia tộc, mà gia chủ mới của nhà họ Nhạc tối qua cũng mới chọn ra. Sao các ông biết? Là ai nói cho các ông?”
Nghe thấy điều đó, sắc mặt của nhóm người Nhạc Chính Sơn bỗng thay đổi. Dù là chuyện chọn ra được gia chủ mới hay là chuyện Nhạc Huy bị đuổi khỏi gia tộc đều là chuyện trong tối qua. Hơn nữa khi tan họp trời cũng đã tối rồi, tất cả mọi người ai về nhà nấy, sao đám người Lôi Vọng lại biết hai chuyện này?
Trừ khi có người trong nhà họ Nhạc bắn tin, quả nhiên trong nhà họ Nhạc có nội gián!
“Nhạc Huy, mày ăn nói với người lớnkiểu gì vậy?”
Đúng lúc này, Nhạc Đức vội vàng đi tới, quát mắng Nhạc Huy:
“Giờ mày không còn là người nhà họ Nhạc nữa, mày xen vào làm gì? Tao cho mày ở nhà họ Nhạc vài ngày là nhân từ với mày lắm rồi, mày đừng có ở đây giở trò với tao. Ba vị này đều là bạn của nhà họ Nhạc, là gia chủ của ba gia tộc còn lại, mày lấy đâu ra dũng khí mà dám nói chuyện với họ như vậy?”
Bị tước bỏ thân phận cậu chủ và đuổi khỏi gia tộc, giờ Nhạc Huy đã là một người bình thường.
Nhạc Huy lạnh lùng nhìn ông ta: “Nội gián đó là ông nhỉ, bố tôi và ông nội đã vất vả gây dựng cơ nghiệp, thế mà ông lại dám bắt tay với người ngoài, ông muốn làm gì?”
Vương Sơn Hà và Lôi Vọng đứng một bên xem kịch hay, không chen ngang câu nào.
Mặt Nhạc Đức tái mét, mắng chửi:
“Mày còn đứng đây ăn nói lung tung là tao đuổi mày ra ngoài đó!”
Thấy thế Nhạc Thiên Ngạo vội vàng đi tới kéo Nhạc Huy ra, khẽ nhắc nhở nói:
“Nhạc Huy, đừng nói nữa, kẻo không đưa tiễn bố cháu lần cuối được đâu!”
Hầu hết trong lòng tất cả mọi người cũng đã rõ, xem ra nội gián của nhà họ Nhạc chính là gia chủ mới của họ.
Giờ ngay cả những người ủng hộ Nhạc Đức trước đó cũng biến sắc, Nhạc Đức thân là gia chủ mà lại đi bắt tay với người của ba gia tộc còn lại, ông ta muốn làm gì? Chẳng lẽ ông ta định bán đứng gia tộc của chính mình ư?