“Bên phía tôi và anh Năm cũng vậy, cứ tiếp tục như thế thì địa bàn của chúng ta… e rằng cũng mất nốt!”
Mấy người Ngô Tịnh Vũ và Ngô Hạo lại đến báo cáo tình hình cho Nhạc Huy.
Đã một tuần trôi qua, trước nay Thánh Hoàng chưa từng hỗn loạn như bây giờ.
Nhạc Huy nghe vậy, im lặng hồi lâu rồi hỏi:
“Tình hình bị thương thì sao?”
“Tình hình vẫn ổn”, Ngô Tịnh Vũ nói: “Tôi đã truyền lệnh xuống, bảo các anh em cố gắng đừng phản kháng nên không có nhiều người bị thương lắm”.
Nhạc Huy gật đầu nói:
“Vậy thì tốt, tổn thất có thể kiếm lại, chỉ cần người không sao là được”.
“Bên phía Kỳ Phi, huấn luyện thế nào rồi?”
Ngô Hạo trả lời:
“Hôm qua chúng tôi đến quan sát, quả thật anh Kỳ rất kiên nhẫn huấn luyện cho bọn họ”.
“Những người kia đã bị điên rồi, tên nào cũng như hổ sói. Tin rằng một nửa thời gian nữa, họ bước ra ngoài, chắc chắn sẽ thay da đổi thịt”.
Ngô Hạo không bao giờ quên được cảnh tượng đã nhìn thấy ở thao trường ngày hôm qua. Hắn còn cho rằng mình đã vào viện tâm thần, người trong đó, ai nấy đều tràn đầy sức lực, ngã xuống rồi lại đứng dậy, kẻ nào cũng như muốn giết người.
“Kiên trì thêm một tuần nữa đi, lúc này, cho dù những người kia làm gì, chúng ta cũng không cần lo, cứ coi như không thấy gì cả”.
Nhạc Huy thở dài, nói.
“Các cậu đi làm việc trước đi”.
“Vâng, anh Nhạc”, hai anh em lui ra ngoài.
Sau đó, một mình Nhạc Huy ngồi trên ghế sofa, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Anh cho rằng, tiếp quản Thánh Hoàng, đợi nghỉ ngơi chỉnh đốn một thời gian, thì có thể về thành phố Thiên Hải báo thù. Không ngờ rằng, vừa mới tiếp quản Thánh Hoàng lại gặp phải chuyện rắc rối.
Anh vẫn không rõ rốt cuộc Long Vũ tài giỏi cỡ nào, nhưng nghe danh hiệu và tiếng tăm của người này ở thành phố Đông An, chắc chắn người này cũng không đơn giản.
Đang suy nghĩ, điện thoại đổ chuông.
Là Tô Tuyết Đại gọi đến.
“Bà Tô?”
“Cậu Nhạc, người đứng đầu của tổ chức chúng tôi đã đến thành phố Đông An rồi, một tiếng sau, ông ấy sẽ đợi cậu ở quán trà lớn nhất thành phố Đông An”.
Tô Tuyết Đại nói trong điện thoại.
“Được, tôi biết rồi”.
Sau khi cúp máy, Nhạc Huy lập tức đứng dậy ra khỏi văn phòng.
Quán trà lớn nhất thành phố Đông An, tuy không nói tên, nhưng Nhạc Huy cũng biết ở đâu.
Quán trà đó, cũng là do Thánh Hoàng mở, khi trước, là nơi Ngô Thiên Long đặc biệt dùng để tiếp đãi một số vị khách.
Đương nhiên trang hoàng và chi phí tiêu xài bên trong cũng là cao cấp.
Chưa đến một tiếng, chỉ hai mươi phút, Nhạc Huy đã lái xe đến bên dưới quán trà đó.
Nhưng anh không xuống xe, vẫn ngồi trong xe đợi đến khi đúng giờ rồi mời từ trong xe bước xuống và đi vào quán trà.
“Anh Nhạc!”
Bảo vệ ở cổng vừa nhìn đã nhận ra Nhạc Huy.
Nhạc Huy là quân sư của thủ lĩnh Thánh Hoàng hiện tại, địa vị gần như ngang hàng với thủ lĩnh, đây là điều mọi người đều biết.
Nhạc Huy gật đầu, đi lên tầng hai, Tô Tuyết Đại đã chờ ở đó.
“Quý ông kia đã đến chưa?”, Nhạc Huy hỏi.
“Thủ lĩnh đến rồi, ông ấy đang ở trong phòng VIP, cậu Nhạc, hãy đi theo tôi”.
Dưới chỉ dẫn của Tô Tuyết Đại, Nhạc Huy đến một phòng VIP xa hoa. Không cần nói, căn phòng này chắc chắn đã được người đứng đầu của tổ chức Sói bao hết rồi.
Tổ chức này là tổ chức tình báo lớn nhất nước Hoa, ngay cả hai mẹ con Tô Tuyết Đại là thành viên nội bộ của tổ chức cũng có thể kiếm được vô số tiền, thì càng không cần nói đến người đứng đầu của tổ chức Sói.
“Thưa sếp, cậu Nhạc đến rồi”.
Sau khi đẩy cửa vào, Tô Tuyết Đại kính cẩn nói với một ông lão bên trong.
Ông lão kia đang ngồi thẳng trên ghế sofa, tóc đã bạc trắng, trông dáng vẻ đã khoảng tám mươi tuổi. Chống gậy trong tay, mặc đồ Đường bằng tơ lụa màu trắng, không nhìn ra được thần thái dồi dào từ trong mắt ông ta.
Rõ ràng, người đứng đầu của tổ chức Sói đã đến tuổi xế chiều rồi.
Sau lưng ông ta còn có hai vệ sĩ áo đen đang đứng nghiêm túc.
“Cậu Nhạc, vào đây ngồi đi, tôi không khách sáo nữa”.
“Theo lý mà nói, bây giờ cậu là người nắm giữ thật sự của Thánh Hoàng, ở đây là địa bàn của cậu mới đúng”.
Ông lão mỉm cười hiền từ, khẽ nhấc tay phải lên, chào Nhạc Huy.
Nhạc Huy đi đến ngồi xuống đối diện ông ta, lịch sự gật đầu mỉm cười.
“Vẫn chưa biết tên họ của ông là gì?”
Ông lão cười nhạt, nói:
“Họ Khương, Khương Nha Tử”.
Dứt lời, ông ta vẫy tay nói với Tô Tuyết Đại:
“Tiểu Tô, cô đi làm việc của cô trước đi, chắc tôi phải trò chuyện với cậu Nhạc rất lâu đó”.
Tô Tuyết Đại gật đầu nói: “Vâng, thưa sếp.”
Nói xong, bà ta lập tức lui ra ngoài.
“Các người cũng ra ngoài đi, ở đây rất an toàn, sẽ không ai gây bất lợi với tôi đâu”.
Ngay sau đó, ông lão lại đuổi hai vệ sĩ của ông ta ra ngoài.
Nhạc Huy thấy vậy, thầm nghĩ tiếp theo đây điều mà ông Khương muốn nói với anh, đoán chừng là chuyện cơ mật, cho nên mới không giữ ai ở lại.
Sau khi người đã đi hết, ông lão mới liếc nhìn Nhạc Huy, khẽ mỉm cười nói:
“Cậu Nhạc, nghe nói cậu đang điều tra chuyện thôn Vương Gia năm 1971?”
Nhạc Huy gật đầu:
“Không sai, chắc ông đã biết thân phận của tôi rồi, năm đó một người của thôn Vương Gia, là người thân của nhà họ Nhạc tôi, cho nên tôi muốn tìm hiểu rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì”.
“Còn nữa, ông gọi tên tôi là được, không cần khách sáo như vậy”.
Ông lão nghe vậy, cười ha ha nói:
“Vậy được, tôi gọi cậu là Nhạc Huy nhé, nói ra thì, cậu với tôi cũng có chút ngọn nguồn”.
“Lúc cậu còn nhỏ, tôi còn từng bồng cậu, cậu tin không?”
Nhạc Huy lập tức sững sờ, mặt đầy kinh ngạc: “Ông còn từng bồng tôi sao?”
“Đúng vậy, nhưng lúc đó cậu vẫn là một đứa bé, đương nhiên không nhớ được”.
Nói rồi, ông lão lấy một tấm hình từ trong túi của mình ra, đưa cho Nhạc Huy.
Đó là một tấm hình cũ, ít nhất cũng được mấy chục năm, tấm hình đã ố vàng.
Nhạc Huy nhận lấy xem, bỗng nhiên trợn to mắt.
Anh khó tin nhìn ông lão, rồi lại nhìn tấm hình, không ngừng đối chiếu mấy lần.
Trên tấm hình là năm người thanh niên mặc quân phục kiểu cũ, bối cảnh của tấm hình, dường như là một địa bàn quân sự, lại dường như không phải. Nhưng điều khiến Nhạc Huy kinh ngạc là một người trên bức ảnh, chính là ông nội của anh – Nhạc Chấn Đình.
Mà một người khác, chính là ông lão Khương Nha Tử trước mặt anh. Nhạc Huy đã đối chiếu rất nhiều lần, một trong số đó, quả thật là Khương Nha Tử lúc trẻ.
Năm thanh niên phía trên, hình như có quan hệ rất thân thiết, năm người ôm nhau, chụp lại tấm hình này.
“Ông, ông… quen ông nội tôi sao?”, Nhạc Huy vô thức hỏi.
“Đâu chỉ là quen, chúng tôi là bạn chiến đấu, là anh em tốt nhất, tấm hình này đã đủ nói rõ tất cả rồi”, ông lão cười nhạt nói.
Nhạc Huy nghe vậy, thật sự hơi ngạc nhiên, anh không ngờ người đứng đầu của tổ chức Sói lại là bạn chiến đấu với ông nội của anh. Nếu nói như vậy, trên tấm hình đó, nhất định còn có bố của Nhạc Thiên Ngạo?