Vốn dĩ là năm mươi triệu, nhưng trừ thuế xong cũng chỉ còn lại bốn mươi triệu.
Bốn mươi triệu đối với một người bình thường mà nói đã là một khoản tiền cực lớn. Nhưng Nhạc Huy thì chẳng bận tâm tới số tiền đó, chỉ coi là tiền trúng thưởng thôi.
Cái ngày mà Nhạc Thiên Hùng đuổi anh ra khỏi nhà họ Nhạc đã bảo An Nhã đưa anh một tấm thẻ ngân hàng, trong thẻ có năm trăm triệu. Chứ chưa nói đến tiền mà anh tích góp, dù tập đoàn Cửu Đỉnh bị người ta cướp mất, nhưng ở Sở Châu anh vẫn còn tập đoàn Huy Hành và hai khu trung tâm mua sắm lớn.
Cho nên dù bây giờ Nhạc Huy bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc, bị người ta cướp mất công ty nhưng méo mó còn hơn không.
Đến giữa trưa, Nhạc Huy tập hợp mấy người Kim Võ và Hắc Long tại nhà hàng, chia bốn mươi triệu đó cho mọi người.
Đoàn Thiên Hành và Kỳ Phi không có phần, thứ nhất là vì họ không thiếu tiền. Thứ hai là mấy người Kim Võ và Hắc Long không có mối quan hệ trực tiếp gì với Nhạc Huy, nhưng thời gian này họ đã vào sinh ra tử cùng Nhạc Huy nên anh đâu thể đối xử phụ bạc với họ được.
Cộng thêm Kim Võ là sáu người, mỗi người được hơn sáu triệu tệ.
Khi sáu người nhận được tin nhắn thông báo tiền đã được chuyển tới tài khoản thì cảm động tới nỗi cầm điện thoại cũng không vững.
“Cậu… cậu Nhạc, số tiền này… cậu cho chúng tôi hết mà không giữ lại một phần cho mình sao?”
Hắc Long ngờ vực hỏi.
“Đương nhiên”, Nhạc Huy mỉm cười nói: “Nhạc Huy tôi trước giờ chưa từng bạc đãi bạn bè của mình. Dù là Kim Võ hay mấy người các anh, mọi người đều đã giúp tôi rất nhiều, thời gian này nếu không có các anh thì tôi cũng không thể thu phục được Ngô Tịnh Vũ và đám Ngô Thắng trong khoảng thời gian ngắn như vậy”.
“Nếu không có các anh, khả năng tôi đã bị người của ba gia tộc lớn giết chết từ lúc ở thành phố Thiên Hải rồi”.
“Hơn sáu triệu tệ này là chút tấm lòng của tôi”.
Thấy Nhạc Huy nói vậy, trong lòng sáu người rất cảm động.
Thật ra để mà so thân phận của họ với Nhạc Huy thì khác biệt quá lớn. Bọn họ là sát thủ, được mua chuộc để làm mấy chuyện giết người cướp của, không thấy ánh hào quang, không có mặt mũi gặp ai. Còn Nhạc Huy là cậu chủ nhà họ Nhạc, tuy bây giờ không thuộc nhà họ Nhạc nữa, nhưng thân phận của anh vẫn vô cùng tôn quý. Anh là người làm việc lớn, là nhân tài hào kiệt.
Những lời nói vừa rồi của Nhạc Huy cho thấy anh đã coi bọn họ là người của mình. Hơn nữa số tiền mà anh trúng thưởng xổ số cũng đều chia cho họ hết, mỗi người hơn sáu triệu tệ. Cách làm việc và tấm lòng như này không phải ai cũng có.
“Cậu Nhạc nói quá rồi, là chúng tôi tự nguyện đi theo cậu. Nói thật, chúng tôi cũng vô cùng kính trọng cậu, tuy mấy người trẻ tuổi chúng tôi đều lớn tuổi hơn cậu, nhưng so về lòng dũng cảm cũng như trí tuệ thì cậu có đủ tư cách để làm một người dẫn đầu”.
“Nếu không thật lòng khâm phục thì mấy người chúng tôi cũng sẽ không dốc sức cho cậu đâu”.
Hắc Long rất thẳng thắn, nói ra hết những lời thật lòng.
“Dựa vào việc cậu Nhạc không hề do dự mà chia cho chúng tôi mỗi người hơn sáu triệu tệ, chứng tỏ cậu không coi chúng tôi là người ngoài. Nếu đã như vậy thì chũng tôi cũng phải đặt mình vào hoàn cảnh người khác, hết lòng trung thành làm nhiệm vụ”.
Lúc này, một người kiệm lời như Kim Võ cũng lên tiếng:
“Huống hồ gì cậu là anh em của sư phụ, về tình về lý thì chúng tôi làm như vậy cũng là chuyện nên làm”.
Nghe Kim Võ và mấy người Hắc Long nói thế, Nhạc Huy cũng rất cảm động gật đầu, nói:
“Nhưng mọi người cũng chẳng có lý do gì mà phải dốc sức cho tôi, mọi người cũng thấy đó, từ khi tôi bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc, đi tới đâu cũng gặp phải nguy hiểm, người muốn lấy mạng tôi không chỉ có ba gia tộc lớn. Có lẽ sau này sẽ có nhiều người muốn giết tôi hơn”.
“Nếu… mọi người có lựa chọn hay nguyện vọng gì khác thì tôi sẽ không trách mọi người”.
Với Đoàn Thiên Hành và Kỳ Phi thì anh sẽ không nói mấy lời này. Bởi vì Đoàn Thiên Hành và Kỳ Phi đều như anh em ruột thịt của anh. Anh sẽ không khách sáo với họ.
Nhưng nhóm Kim Võ lại không có quan hệ gì với anh. Bảo người ta ngày nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm, làm tay chân cho anh, liều mạng vì anh thì quả thật anh hơi áy náy.
Nghe thấy thế dù là Kim Võ hay mấy người Hắc Long đều bỗng cau mày.
“Cậu Nhạc, ý cậu… là muốn đuổi chúng tôi đi sao?”
Một thanh niên dáng người cường tráng, to lớn nhíu mày hỏi.
Thanh niên này là một trong mấy người có thân hình nổi bật nhất trong mấy người họ, cao gần mét chín, cơ thể săn chắc hơn Nhạc Huy nhiều. Anh ta đứng đó trông y như cột điện bằng sắt, ngồi mà còn cao hơn cả người đứng. Chỉ riêng với vóc dáng như này đã đủ dọa sợ rất nhiều người.
Người này tên là Long Vương, đương nhiên đó chỉ là biệt danh, Nhạc Huy từng tận mắt thấy Long Vương trúng đạn trong nhà hàng ở thành phố Thiên Hải, cuối cùng anh phải dùng tay móc viên đạn từ trong người anh ta ra.
Đây là một người tàn ác, tàn ác đến tuyệt đối.
“Không, mấy anh là trợ thủ đắc lực nhất của tôi, sao tôi có thể đuổi các anh đi được”.
Nhạc Huy thản nhiên nói:
“Tôi chỉ mong các anh hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu như đi theo tôi thì tương lai sẽ có rất nhiều nguy hiểm”.
“Nếu các anh ở lại, đương nhiên tôi rất hoan nghênh. Dù gì những người tinh anh như các anh sợ là tôi chẳng thể tìm nổi nữa”.
Hắc Long nghe thấy thế liền vỗ ngực nói:
“Đương nhiên chúng tôi đồng ý ở lại!”
“Tôi cũng vậy!”
“Tôi cũng thế!”
Ngay sau đó, mấy người Long Vương cũng đều vỗ ngực, ánh mắt ai nấy đều vô cùng kiên định, không ai muốn rời đi.
“Chúng tôi không thể làm nghề sát thủ cả đời, cái đó là chuyện bất đắc dĩ, cứ làm tiếp thì sớm muộn gì cũng tổn hại âm đức”.
“Nếu có người dẫn dắt chúng tôi hướng tới tương lai sáng ngời thì chúng tôi bỏ nghề từ lâu rồi. Chúng tôi cam tâm tình nguyện đi theo cậu Nhạc, đàn ông chí lớn bốn phương, tuy bây giờ cậu không còn là cậu chủ nhà họ Nhạc nữa, nhưng chúng tôi tin với hào quang sắp tới của cậu, chắc chắn sẽ chói lọi hơn cái danh xưng cậu chủ nhà họ Nhạc”.
“Cùng nhau bắt đầu sự nghiệp, cậu bảo chúng tôi làm gì chúng tôi sẽ làm theo đó! Chỉ mong tương lai có phát triển tốt đẹp hơn”.
Mấy người Kim Võ đều nói những lời từ tận đáy lòng, biểu cảm vô cùng chân thành.
Nhạc Huy cảm nhận được sự chân thành của bọn họ, tự mở một chai rượu rồi rót đầy cốc cho bọn họ, gật đầu liên tục và nói:
“Nhạc Huy tôi rất may mắn khi được mọi người yêu quý như vậy!”
“Hôm nay chúng ta là anh em, Nhạc Huy tôi chưa bao giờ tin người ngoài, dù là Ngô Tịnh Vũ hay là đám Ngô Thắng, tôi cũng đều không tin. Nhưng tôi tin tưởng các anh, từ nay về sau tôi sẽ giao tính mạng của tôi cho các anh, mọi người sống chết cùng chung hoạn nạn!”
Nói xong, Nhạc Huy nâng cốc rượu, mắt hơi đỏ, thậm chí tâm trạng còn xúc động.
“Cùng sống chết!”
“Cùng chung hoạn nạn!”
“Quyết không phản bội!”
Mấy người cùng nâng cốc, rồi cạn ly với nhau.