Nhóm Nhạc Huy tìm một nhà hàng gần đó ăn trưa, Tôn Minh Vũ cũng đi theo. Trên đường đi, anh ta liên tục khen ngợi Nhạc Huy và siết chặt quan hệ với anh. Nếu không có Nhạc Huy thì hôm nay hoặc là anh ta sẽ bỏ thêm mấy triệu để đấu thầu tòa nhà thứ nhất, hoặc là anh ta sẽ tay không quay về và khi về chắc chắn sẽ bị trách mắng.
Khi tới nhà hàng, ngồi xuống và gọi đồ ăn xong cả rồi, nhưng Tôn Minh Vũ vẫn lải nhải khen ngợi Nhạc Huy. Sự nhiệt tình của anh ta khiến Nhạc Huy thấy choáng ngợp.
Thấy Nhạc Huy hơi khó chịu, Đoàn Thiên Hành chủ động giải vây giúp anh, anh ta đánh trống lảng hỏi:
“Tổng giám đốc Tôn, sáng nay anh đưa ai tới bệnh viện vậy, người trong nhà anh à, ông ấy có sao không?”
Tôn Minh Vũ trả lời:
“Không, là một nhân viên trong công ty tôi thôi. Cô ấy bị bệnh hơi nặng cho nên tôi vội vàng đưa cô ấy tới bệnh viện, không ngờ đã đụng trúng xe anh”.
Nhạc Huy nghe vậy lại càng thêm thích Tôn Minh Vũ hơn, anh nói:
“Tổng giám đốc Tôn đúng là bao dung, còn tự đưa nhân viên tới bệnh viện, ông chủ tốt như anh quả là hiếm có”.
Tôn Minh Vũ ngại ngùng cười nói:
“Anh Nhạc quá khen rồi, nhân viên đó thường ngày rất nỗ lực, mọi người ra ngoài kiếm ăn đều khó khăn. Hồi tôi ở nước ngoài một mình cũng thường bị người nước ngoài bắt nạt. Nếu đã ở trong quốc gia của mình, hơn nữa còn là nhân viên của mình, nếu có thể giúp thì giúp thôi, chứ đâu thể thấy chết mà không cứu được”.
Giờ Tôn Minh Vũ đã gọi Nhạc Huy là anh luôn rồi.
Bốn người ngồi ở đây trạc tuổi nhau nên cũng có nhiều tiếng nói chung, họ ở trong nhà hàng nói chuyện rất lâu.
Tôn Minh Vũ đã có được gặt hái khi tham gia buổi đấu giá ngày hôm nay, cho nên anh ta cũng không định tham dự lượt đấu giá buổi chiều nữa. Sau khi để lại số điện thoại liên lạc với nhóm người Nhạc Huy, anh ta liền rời đi.
Lượt đấu giá buổi chiều cũng sắp bắt đầu, nhóm Nhạc Huy ăn xong bữa trưa rồi quay lại buổi đấu giá.
Còn ba lượt đấu giá, tòa nhà mà Nhạc Huy muốn là tòa nhà cuối cùng. Ăn xong cũng hơi buồn ngủ, nên Nhạc Huy chợp mắt một lúc.
Khoảng tầm bốn giờ chiều thì bắt đầu lượt đấu giá cuối cùng. Tòa nhà này là tòa chủ chốt trong buổi đấu giá hôm nay, là khu bất động sản hot nhất, giá khởi điểm là mười triệu, nên không thể ra giá dưới một triệu.
“Bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là mười triệu!”
Cùng với tiếng hô đầy hứng khởi của ban tổ chức, cả hội trường đều nhốn nháo cả lên, có rất nhiều người đều giơ bảng của mình lên.
Giá đấu thầu lượt cuối này rất sôi động, vô cùng hấp dẫn, giá khởi điểm là mười triệu, nhưng chẳng mấy chốc đã hét tới năm mươi triệu.
Lúc đầu Nhạc Huy đã ước tính giá trị của tòa nhà bất động sản hot này vào khoảng bốn mươi triệu, còn nếu xét về mặt phong thủy thì chắc cũng tầm năm mươi triệu.
Nhưng giá bán ra chắc chắn sẽ không dưới bảy mươi triệu.
Nếu vượt quá con số bảy mươi triệu thì phải xem ai ngầu hơn, ai chịu chi hơn.
May mà hôm nay anh mang nhiều tiền nên cũng chẳng sợ không trả giá được.
Lúc này giá đã được trả tới sáu mươi triệu, người ra giá ngày càng ít.
Thạch Vũ Hàng và Đoàn Thiên Hành bỗng thấy hơi căng thẳng.
“Bảy mươi lăm triệu!”
Người đấu giá cuối cùng đã giơ bảng trả giá bảy mươi lăm triệu và giờ đây chẳng có ai cạnh tranh với hắn nữa.
“Chết tiệt, hình như người đó là Thành Bạch Vạn!”, lúc này sắc mặt Thạch Vũ Hàng bỗng thay đổi, anh ta kinh ngạc nói.
Nhạc Huy không quen tên Thành Bạch Vạn gì đó, nên anh vội vàng hỏi:
“Anh ta là ai?”
Thạch Vũ Hàng giới thiệu cho Nhạc Huy: “Doanh nghiệp Thành Thị của anh ta thuộc Top năm mươi các doanh nghiệp ở thành phố Thiên Hải, nghe nói năm nay đã tăng lên hạng thứ bốn mươi lăm, bốn mươi sáu rồi. Người này là kẻ thù của tập đoàn chúng ta, trước kia thường xuyên giành các vụ làm ăn với tập đoàn Cửu Đỉnh chúng ta. Sau này khi tập đoàn Cửu Đỉnh tách khỏi nhà họ Nhạc thì ông chủ bảo chúng ta tạm thời không đối đầu với Thành Bạch Vạn đó nữa”.
“Thành Bạch Vạn này là một kẻ điên, bụng dạ nham hiểm, mấy doanh nghiệp lớn hơn cũng chẳng dám động vào anh ta. Người này không theo phắp tắc, thích giở trò sau lưng, hơn nữa anh ta còn quen biết với nhiều bọn bất cần đời”.
Nhạc Huy thấy thế bỗng cười khẩy:
“Thì ra là côn đồ lưu manh”.
Dường như Thạch Vũ Hàng hơi sợ tên Thành Bạch Vạn này, giọng điệu bỗng run rẩy:
“Cậu chủ, nếu chúng ta không dựa vào nhà họ Nhạc, tôi nghĩ tốt nhất chúng ta đừng tranh giành với anh ta. Người này thù dai lắm, ngộ nhỡ anh ta cứ điên cuồng trả thù chúng ta, cậu xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Nhạc Huy cười nói:
“Đời này thứ tôi không hề sợ đó là côn đồ lưu manh”.
Nói xong, anh thẳng thừng giơ bảng lên:
“Bảy mươi sáu triệu tệ!”
Lúc này ban tổ chức kích động hô vang:
“Người số một trăm ba mươi ra giá là bảy mươi sáu triệu, có ai ra giá cao hơn giá này không?”
Thành Bạch Vạn thấy có người dám tranh với hắn, bỗng quay đầu tức giận nhìn Nhạc Huy. Ánh mắt đó giống như đang cảnh cáo Nhạc Huy nên biết điều chút.
Phải thừa nhận ánh mắt của Thành Bạch Vạn quả thật có sát khí, Thạch Vũ Hàng nhìn cũng phải kinh hồn bạt vía.
“Bảy mươi tám triệu!”
Đúng lúc này, Thành Bạch Vạn lại ra giá, tăng hẳn hai triệu, như thể đang ra oai với Nhạc Huy.
Đột nhiên hội trường xôn xao cả lên, rất nhiều người bắt đầu bàn tán:
“Ông chủ Thành này đúng là không có gì ngoài tiền, nhưng người số một trăm ba mươi kia cũng mạnh dạn gớm, dám giành đồ với ông chủ Thành”.
“Tôi nhớ trước kia trong một buổi đấu giá khác, có một người cũng giành đồ với ông chủ Thành, sau đó nghe nói người đó đã bị người ta quăng xuống sông vào ngay ngày hôm sau rồi, xác trôi dạt trên sông tận mấy ngày mới được phát hiện”.
Nghe thấy những lời đó, Thạch Vũ Hàng cảm giác hơi sởn da gà, nhưng Nhạc Huy vẫn tiếp tục giơ bảng:
“Bảy mươi chín triệu!”
Anh chỉ tăng giá theo mức thấp nhất.
Thấy Nhạc Huy vẫn gây hấn với Thành Bạch Vạn, sắc mặt mọi người xung quanh bỗng thay đổi, thầm nghĩ Nhạc Huy này liều thật, vẫn dám tăng giá.
“Ranh con, cậu có chắc là muốn cạnh tranh với tôi không?”, lúc này Thành Bạch Vạn cũng quay đầu lại nhìn Nhạc Huy bằng ánh mắt tràn đầy hăm dọa.
Nhạc Huy vẫn bình thản như thường, lạnh lùng cười:
“Không thì sao, buổi đấu giá là nơi để cạnh tranh mà, tôi thích tòa nhà này thì tôi phải tranh lấy chứ”.
Thành Bạch Vạn cười khẩy, nói:
“Hay lắm, cậu gan đó!”
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh lại thì thầm bàn tán:
“Toang rồi, toang rồi, Thành Bạch Vạn tức giận rồi, chắc là ngày mai chàng trai kia cũng bị thả trôi sông rồi”.
“Còn trẻ quá, không biết điều gì cả, cậu ta không hề biết người mà cậu ta động vào là ai”.
Thạch Vũ Hàng cũng khuyên Nhạc Huy:
“Cậu chủ, thôi bỏ đi, đừng tranh với anh ta nữa”.
Nhưng Nhạc Huy không nói gì, hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Lúc này, Thành Bạch Vạn chẳng giơ bảng nữa, hắn hét lên: “Tôi trả tám mươi lăm triệu!”
“Mẹ kiếp, ông đây chẳng thiếu tiền, có bản lĩnh thì cứ hét giá với tôi tiếp đi”.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Nhạc Huy với ánh mắt đầy khinh thường.
Ban tổ chức phấn khích bật dậy, hét lên:
“Ông chủ Thành trả tám mươi lăm triệu, còn ai trả giá cao hơn không?”
Bên dưới cũng nhốn nháo cả lên, tăng hẳn sáu triệu, chuyện này đâu phải khí phách bình thường.
Nhạc Huy làm ngơ trước những âm thanh xung quanh, bình tĩnh giơ bảng ra giá tám mươi sáu triệu.
“Tám mươi sáu triệu tệ!”
Bảng vừa giơ lên, mọi người xung quanh bỗng dè bỉu về cách thức tăng giá này của anh. Người ta toàn tăng tận sáu triệu, thế mà Nhạc Huy vẫn tăng một triệu một. Nếu không có tiền thì từ bỏ luôn đi, chứ làm vậy mất mặt chết được.
Thành Bạch Vạn ngoảnh lại nhìn tấm bảng của Nhạc Huy, hắn ta bỗng tức giận, chửi lấy chửi để:
“Mẹ kiếp! Cậu chơi tôi à, cậu cứ tăng một triệu mãi thế, định hét tới khi nào hả?”
“Nếu cậu không chơi nổi thì nhận thua đi còn kịp, tôi tăng sáu triệu cậu tăng một triệu, cậu chơi kiểu mẹ gì thế?”
Trước những lời xỉ vả của Thành Bạch Vạn, Đoàn Thiên Hành nhíu mày định đứng lên chửi lại hắn. Thế nhưng Nhạc Huy vội vàng ngăn anh ta lại, anh chẳng hề giận, trái lại còn mỉm cười nói:
“Ông chủ Thành, anh tăng giá lên bao nhiêu là chuyện của anh, tôi tăng bao nhiêu là chuyện của tôi. Có ai quy định một bên tăng bao nhiêu, thì bên còn lại phải tăng cao hơn bên đó không? Tôi ra giá theo đúng quy định, có vấn đề gì sao?”
“Giờ tôi chỉ nói thế thôi, dù anh có tăng bao nhiêu thì tôi cũng chỉ tăng một triệu, nếu ông chủ Thành không chơi nổi thì có thể nhận thua”.
Người xung quanh thấy Nhạc Huy nói thế bỗng há hốc mồm. Thành Bạch Vạn không uy hiếp cậu ta đã là may lắm rồi, thế mà người này lại dám uy hiếp Thành Bạch Vạn, nhân vật nào đây?
“Chết tiệt, đúng là có vấn đề đó!”, Thành Bạch Vạn nghe vậy bỗng nổi điên lên, chỉ vào Nhạc Huy mà chửi: “Ranh con cậu có hiểu quy tắc giang hồ không, cậu không sợ chết à?”
Đoàn Thiên Hành đứng bật dậy, lạnh lùng nói:
“Ông chủ Thành, xin anh nói chuyện tử tế chút!”
Ban tổ chức thấy tình thế ngoài tầm kiểm soát, cũng vội vàng khuyên ngăn:
“Ông chủ Thành, quả thật anh chàng số một trăm ba mươi ra giá theo quy định, anh ấy tăng giá một triệu cũng không sai. Nếu anh muốn trả giá tiếp thì anh cũng có thể tăng giá một triệu một”.
Thành Bạch Vạn tay chống hông, vẻ mặt hung dữ nói:
“Mẹ kiếp, cái tòa nhà vốn chỉ mất bảy mươi lăm triệu để đấu thầu mà cậu ta lại tăng giá cao như vậy, ông đây không thèm chơi nữa!”
Nói xong hắn quay lại chỉ vào Nhạc Huy, uy hiếp nói:
“Ranh con, cậu giỏi lắm, tôi không thèm tòa nhà này nữa”.
“Nhưng tôi nói cho cậu biết, nếu cậu có thể kinh doanh được với tòa nhà này thì Thành Bạch Vạn tôi đổi họ theo cậu. Cậu cũng chẳng ra ngoài nghe ngóng tên tuổi của tôi xem, tôi nhớ kỹ ranh con cậu rồi, cậu cứ chờ đó”.
Đương nhiên Thành Bạch Vạn đã nhìn chằm chằm Nhạc Huy và nhớ kỹ mối thù này. Hiện giờ, những người ngồi xung quanh Nhạc Huy đều vội vàng tránh xa anh ra, chỉ sợ sẽ bị Thành Bạch Vạn hiểu lầm rằng họ cùng một giuộc với Nhạc Huy.
Nhạc Huy im không nói gì, ban tổ chức thấy thế cũng hơi khó xử, đành tuyên bố kết quả đấu giá cuối cùng:
“Tám mươi sáu triệu lần thứ nhất, tám mươi sáu triệu lần thứ hai, tám mươi sáu triệu lần thứ ba!”
“Đã bán!”
“Chúc mừng người số một trăm ba mươi đã đấu thầu được tòa nhà bất động sản hot nhất hôm nay của chúng tôi”.
Ban tổ chức vẫn rất xúc động, ông ta chẳng cần biết là ai đã trúng thầu, cũng không quan tâm ai mâu thuẫn với ai, có thể bán với giá cao là được.
Thế nhưng lại chẳng có ai trong hội trường dám vỗ tay cho Nhạc Huy, họ sợ bị Thành Bạch Vạn hiểu lầm.
Nhạc Huy trở thành người áp chót trúng thầu, nhưng cả hội trường lại yên lặng đến khó tin.
Sau đó người dẫn chương trình lại nói một vài câu, buổi đấu giá chính thức kết thúc. Những người trúng thầu trong lượt đấu giá buổi chiều sẽ phải ra đằng sau cánh gà để ký kết hợp đồng mua bán với bên bán.
Sau khi mọi người rời đi, Thành Bạch Vạn dẫn vài người mặt mày hung ác bước tới, chặn đường của nhóm Nhạc Huy.
“Ranh con, cậu thuộc công ty nào, cậu to gan đó!”, Thành Bạch Vạn bước tới rồi hung hăng dọa nạt.
Thạch Vũ Hàng nuốt nước bọt, nấp sau lưng Nhạc Huy. Còn Đoàn Thiên Hành chẳng sợ, nhưng Nhạc Huy cũng kéo anh ta ra sau, anh nhìn Thành Bạch Vạn, lạnh lùng cười nói:
“Ông chủ Thành đừng giận vậy chứ, chắc là tại vừa rồi tôi không nói rõ. Thật ra tôi định đấu thầu tòa bất động sản này để tặng anh làm quà gặp mặt, nhưng tám mươi triệu này cũng không ít, tôi chỉ lấy của anh bốn mươi triệu thôi, được chứ?”
“Tôi là Nhạc Huy – ông chủ của tập đoàn Cửu Đỉnh, trước kia hai nhà chúng ta có chút ân oán. Tôi muốn hòa giải với anh, không biết ông chủ Thành có đồng ý không?”
Vừa dứt lời, Đoàn Thiên Hành và Thạch Vũ Hàng bỗng ngây người ra, Thành Bạch Vạn và người của hắn cũng sững sờ nhìn Nhạc Huy.
“Đại ca, anh làm gì vậy? Anh điên à?”, Đoàn Thiên Hành kích động hỏi.
Nhạc Huy giơ tay ngăn anh ta không được nói nữa, anh thản nhiên nói:
“Tôi có suy nghĩ của tôi, cậu đừng nói nữa”.
Thành Bạch Vạn vốn còn hừng hực khí thế, bỗng lắp bắp:
“Cậu nói… cậu nói cậu tặng cho tôi bốn mươi triệu?”
“Cậu đang đùa tôi đúng không?”