Tô Tử ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quan: “Còn có nguyên nhân khác không?” Nguyên nhân khác. Diệp Quan nghĩ chút, sau đó nói: ‘Chỉ là đơn thuần hy vọng ngươi ổn, ta không có ý đồ gì khác…” Tô Tử liếc Diệp Quan một cái, yên lặng cúi đầu ăn, nhẹ giọng nói: “Vì sao không thể có ý khác chứ?” Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, Diệp Quan cũng không nghe rõ. Diệp Quan hỏi: “Ngươi nói gì thế?” Tô Tử vội vã lắc đầu: “Không có!” Diệp Quan nhìn thoáng qua Tô Tử, không nói...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.