Cô gái kia cười nói: “Nếu như sư phụ nghĩ đến phục hưng Đạo Môn, vậy thì hắn chính là cơ hội tốt nhất của Đạo Môn t từ trước đến giờ! Nếu như sư phụ không có suy nghĩ này, chỉ muốn an hưởng tuổi già, vậy thì cứ để hắn rời đi.” Đạo hoà thượng yên lặng một lúc, sau đó hắn quay đầu nhìn hương khói trên bàn thờ, một lát sau, hắn xoay người đi ra khỏi đại điện. Ngoài điện, Đạo hoà thượng nhìn Diệp Quan: “Từ bây giờ, ngươi chính là người Đạo Môn.”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.