Hiên Viên Lăng hỏi: “Không sao chứ?” Diệp Quan cười khổ: “Còn có chút suy yếu, thế nhưng không có gì đáng ngại.” Nói xong, hắn đứng lên. Hiên Viên Lăng cũng muốn đứng lên, nhưng vừa mới nhúc nhích, lông mày bèn nhíu chặt, nàng ôm Diệp Quan từ sáng đến tối, giờ phút này hai chân đã hoàn toàn tê dại. Nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên Diệp Quan cúi người ôm lấy nàng, sau đó đi xuống tháp. Hiên Viên Lăng nhìn thoáng qua Diệp Quan, không nói gì. Sau khi ra khỏi tháp, hai người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.