Tô Tử vội vàng ôm lấy Diệp Quan, hai người từ sườn núi nhỏ mà lăn lộn ngã xuống, may mà sườn núi nhỏ này rất bằng phẳng, không có chướng ngại vật gì. Cuối cùng, hai người lăn xuống tận cùng. Lưng truyền đến cảm giác đau đớn khiến cho Tô Tử nhíu chặt mày lại, hình như nhớ đến điều gì, nàng vội vàng ngồi dậy, khi thấy Diệp Quan trước mặt, nàng vội vàng nói: “Tiểu Quan… Tiểu Quan…” Diệp Quan đang nằm, đôi mắt khép hờ, huyết mạch phong ma đang chậm rãi rút đi, mà...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.