Đông Lý Ngư nhìn về phía chân trời, nói khẽ: “Vẫn là vị Diệp Quan Chỉ kia ánh mắt nham hiểm mà. Đáng tiếc, thế lực của những thế gia của học viện quá mạnh mẽ. Nếu không, vị Diệp công tử này bây giờ cũng đã là thiên tài của học viện rồi.” Đại trưởng lão vội vã nói: “Tiểu Ngư, chúng ta cũng là thế gia.” Đông Lý Ngư mỉm cười, không nói thêm gì với câu này, hình như nghĩ tới cái gì, nàng đột nhiên nhìn về phía Đông Lý Trần tựa như đang mất hồn,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.