Sắc mặt Lý Trường Thuận lạnh lẽo: “chẳng lẽ Tiêu lão gia cảm thấy lão nô ăn gian nói dối?”
Dám hoài nghi ánh mắt của hắn, đó chính là nghi ngờ năng lực của hắn.
Thận trọng trong cung, nhẫn nhịn hơn hai mươi năm mới làm đến vị trí tổng quản, người bình thường có thể làm được điều đó?
Sắc mặt Tiêu lão gia lại trắng thêm vài phần, liên tục xua tay: “không không… Lão phu không có ý này, ý lão phu là…là, là đang nghĩ xem rốt cuộc là ai làm?”
Tiêu lão gia không thể không nghĩ đến Triệu thị, mặc dù lão cảm thấy ái thiếp hay ghen tỵ, tranh thủ tình cảm, nhưng…nhưng tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.
Chẳng lẽ….lão liếc mắt nhìn Tiêu Yên, có lẽ là bị Tiêu Yên vu oan, nói không chừng con báo hương này là do chính nàng ta tự hạ để bôi nhọ Triệu thị.
Tiêu lão gia rất muốn đem ý nghĩ này nói ra, hưng ở trước mặt Lý Trường Thuận, vô luận thế nào cũng không dám mở miệng.
“Tiêu lão gia không biết là ai? ”
“Chuyện này…thật đoán không ra, có lẽ….có lẽ người làm nhất thời nhớ nhầm, cho nên… Cho nên…”
Lý Trường Thuận hừ lạnh, tuy hắn là thái giám đã không được xem là nam nhân, nhưng nhìn bộ dáng Tiêu lão gia, nhịn không được thầm nghĩ ‘thực con mẹ nó ném mất mặt đàn ông’.
Dù là óc heo cũng đoán được là ai làm.
Triệu thị đang quản Tiêu gia, vật phẩm phân phát đi các viện, chìa khóa kho hàng, đều là Triệu thị cai quản, ngươi nói xem ngoài Triệu di nương ra thì còn ai bỏ thứ này vào bách hợp hương? Chẳng lẽ Tiêu lão gia lại…. Yêu đến mù quáng?
Lý Trường Thuận nói với Tiêu Yên: “đây là Biểu tiểu thư ngại ánh mắt người khác, Tiêu phủ….không nên ở lại.”
Tiêu Yên chỉnh đốn trang phục thi lễ: “tất cả nhờ công công an bài.”
“Biểu tiểu thư thu dọn một chút, hôm nay chúng ta liền rời phủ.”
Tim Tiêu Yên khẽ đập loạn nhịp, không nghĩ tới hôm nay Lý Trường Thuận sẽ rời đi, nàng lại không thấy được bộ dáng thê thảm của bọn họ, thật là đáng tiếc.
Bất quá mặc dù trong lòng Tiêu Yên nghĩ vậy, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, khẽ mỉm cười: “Như vậy cũng tốt, chẳng qua lại khiến công công vất vả.