Đó là phản ứng bản năng của cơ thể, chỉ cần ra ngoài dạo một vòng, bị gió lạnh thổi, triệu trứng sẽ biến mất, trở về còn cần nàng làm gì nữa đâu.
Lệnh Hồ Cẩm Y chu môi, ẫm ức nói: “Cũng được, sau khi trở về không được gạt ta.”
“Ngoan, ta sẽ không lừa ngươi.”
Lệnh Hồ Cẩm Y nhăn nhó tỏ vẻ hoài nghi độ chân thật của Tiêu Yên.
ở cái thế giới này thì võ công của Lệnh Hồ Cẩm Y là cao nhất, trừ khi y muốn người ta nhìn thấy, nếu không có căng mắt cũng không gặp.
Cho dù lúc này đang ôm một cô nương không có chút võ công nào, nhưng ở trong cung canh phòng nghiêm ngặt vẫn có thể qua lại tự nhiên.
Tiêu Yên sớm đã nhớ phương hướng Dịch Đình cung, cho nên hai người tới rất nhanh.
Nơi này là chỗ ở của cung nữ, cũng là nơi nữ quyến của quan viên phạm tội vào làm việc, cho nên thủ vệ rất nhiều.
Chẳng qua những thị vệ kia sao có thể lọt vào mắt Lệnh Hồ Cẩm Y, cậu ôm Tiêu Yên lướt qua đầu bọn họ mà họ chỉ cảm giác có cơn gió lướt qua mà thôi.
Mặc dù Tiêu Yên biết thi thể cung nữ kia đặt ở đây, hơn nữa còn có người chuyên túc trực.
Nhưng chỗ này nhiều phòng như thế biết ở đâu mà tìm, cho nên chỉ có thể tìm từng phòng, có nhiều lần suýt chút nữa bị phát hiện, cũng may có Lệnh Hồ Cẩm Y nếu không nàng đã bị bắt.
Tiêu Yên cảm thán, quả nhiên chỗ dựa này thật là tốt, sau này nên đối với tiểu yêu nghiệt này tốt hơn một chút, ở dưới bóng cây to mới có nhiều quả ngon a.
Cũng may trời không phụ lòng người, tìm hơn nửa đêm mới thấy.
Lúc ấy hai thị vệ gác cửa đang nằm sấp trên bàn ngủ gà ngủ gật, Tiêu Yên vội vàng quăng thêm mê dược phòng khi bọn họ tỉnh lại.
Thi thể Ngưng nhi đặt trên đất, trên người đắp vải trắng, che kín cái đầu loang lổ máu.
Nàng cảm thấy không khí có chút lạnh lẽo, ôm chặt cánh tay Lệnh Hồ Cẩm Y nhất quyết không buông.
Mặc dù nàng có chút ác độc, vì một số việc mà không nương tay, nhưng lại chưa từng nhìn thấy xác chết, cho nên lúc vén vải trắng, nàng vội nhắm mắt lại.