Sau khi hét lên, không có ai trả lời, Tiêu Yên lạnh tới nỗi hai hàm răng va vào nhau: “Không ai xuống đây, cô nãi nãi hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà các người, bắt đầu từ cha mẹ nhà ngươi.”
Bắt giặc phải bắt vua trước, chửi người thì phải chửi mẹ nó, Tiêu Yên quyết định nếu thật sự không có ai xuống nàng sẽ bắt đầu đào mả cha mẹ hắn lên.
Không biết có phải nàng uy hiếp muốn hỏi thăm tổ tông nhà người ta hay không, không lâu sau thì có người xuống.
Từ đầu đến chân đều bịt vải đen, trên mặt chỉ ló ra hai lỗ, để người ta nhìn thấy hai tròng mắt xanh, một thân trang phục như này y hệt đám cướp ngân hàng.
Nàng không biết có phải nam nhân này hạ thuốc mê nàng hay không, cảnh giác hỏi: “Này, có phải ngươi là người khiến ta hôn mê?”
Hắc y nhân lập tức trả lời: “Đương nhiên không phải ta, ta sao có thể dùng cái chiêu thức không chút phẩm vị đó chứ.”
Nàng không thấy vẻ mặt hắn, nhưng nàng có cảm giác mãnh liệt rằng người nam nhân này đang rất kích động, hắn có mâu thuẫn với mê dược.
“Nếu như ngươi có phẩm vị, lúc này nên thả ta ra.”
Hắc y nhân cười hắc hắc: “Ngươi coi ta là đồ ngốc hả, thả ngươi, rồi lại chạy đi tóm ngươi trở về, có biết đoạn đường này có bao nhiêu mệt mỏi không hả, suýt nữa dọa chết ta, nhanh lên, theo ta, gia ta muốn gặp ngươi.”
Tiêu Yên chu môi, đầu óc nam nhân này không bình thường, nàng quyết định cướp lời nói trước.
“Gia các ngươi là ai?”
Hắc y nhân giật một mảnh vải đen ở bên hông, che kín mắt Tiêu Yên, “Ngươi đã không biết, còn hỏi nhiều làm gì.”
Nàng muốn ói máu, hả hả, chính vì không biết, nên tỷ mới hỏi, tỷ đây muốn biết, vô duyên vô cớ, là tên cặn bã nào hơn nửa đêm bắt tỷ từ hoàng cung ra đây?
Hắc y nhân không để nàng có cơ hội tiếp tục, nhấc nàng lên, vác ra khỏi hầm.
Sau khi ra khỏi hầm, nàng cảm giác được ấm áp, từ từ xua tan lạnh lẽo trên người, nàng hít mũi, một loại hơi thể nhẹ nhàng khoan khoái, kết luận, đang là ban ngày.