Tiêu Yên đang nghĩ đến xuất thần, chợt bên tai có tiếng mắng của cô nương khiến nàng giật mình.
“súc sinh ghê tởm kia, dám chạy tới đây ăn vụng đồ ăn của ta, nếu bị lão gia nhìn thấy, nô tỳ chúng ta nhất định bị đánh.”
Tiêu Yên hồi thần, đĩa điểm tâm còn dư hồi nãy lúc này sạch nhẵn.
Trước mắt nàng là một con mèo lông màu trắng đang không ngừng giãy dụa muốn trốn ra.
Tiêu Yên tò mò hỏi: “Mèo này nhìn thế nào cũng giống thú cưng được nuông chiều, không phải Ngô gia nuôi sao?”
Mặc dù nàng không biết con mèo này thuộc giống gì, nhưng vừa nhìn là biết không phải sủng vật nhà tầm thường có thể nuôi.
Nha hoàn lắc đầu: “Súc sinh này không phải chủ tử trong phủ nuôi, là nhà bên cạnh, vật nuôi cũng không chăm sóc, suốt ngày chạy loạn khắp nơi.
Phòng bếp mà không chú nhất định sẽ bị súc sinh này ăn vụng, cũng tại nó mà bọn nô tỳ chịu phạt không ít.”
“Vừa rồi ngươi nói lão gia thấy sẽ tức giận, là vì sao?”
Tiêu Yên cho rằng loại người như Ngô Ứng Lâm, cho dù có tức giận cũng không thể hiện ra ngoài, sao có thể vì một con mèo mà đánh người.
Nha đầu ngó xung quanh thấy không có ai, nhỏ giọng nói với Tiêu Yên: “Không phải con mèo này khiến lão gia không vui, mà là lão gia có thù với người nuôi mèo.”
Tiêu Yên suy nghĩ lời nói của nha hoàn một lần, trong triều ai là người có thù với Ngô Ứng Lâm?
Tiêu Yên rất tò mò, lúc ngàn cân treo sợi tóc, còn có thời gian cùng người ta bát quái, nàng dò hỏi: “Có thể khiến đại nhân tức giận như vậy, xem ra lại lịch người này không hề nhỏ.”
“Đúng vậy, nếu là người bình thường lão gia mở miệng là có thể thu thập, nhưng nha bên cạnh kia, có chức quan ngang với lão gia, cũng có nữ nhi làm nương nương trong nội cung, thật không có cách…”
Tim gan Tiêu Yên đập mạnh, nàng lập tức chú ý trọng điểm trong lời nói.
Hàng quan ngang với Hữu tướng chỉ có Tả tướng, nữ nhi làm nương nương chẳng lẽ là Gấm phi?
Tiêu Yên vẫn bất động, vội hỏi: “Ngươi nói, cách vách…là Lâu gia, Tả tướng đương triều Lâu tướng gia?”