Hôm nay nhiều người thế này mà lại chen chúc trong nhà giam nhỏ bé lạnh lẽo, còn có mùi ẩm mốc nữa chứ.
Đáng lẽ nếu tất cả mọi người cùng ở một chỗ, đãi ngộ giống nhau, thì cũng không có gì để oán giận.
Nhưng Tiêu Yên lại một mình một gian phòng giam, điều này khiến lửa giận trong lòng các nàng hừng hực bốc lên.
Thật ra đây chỉ là giận chó đánh mèo, các nàng không dám tức giận bọn cướp, cho nên tất cả giận dữ cũng chỉ có thể đổ lên đầu Tiêu Yên.
Nàng không thích thể loại nữ nhân vênh mặt hất hàm sai khiến này, ở hoàn cảnh này mà còn mang theo bản tính đại tiểu thư vênh váo, ngươi cho rằng ai cũng nhường nhịn ngươi như đám hạ nhân trong nhà sao, thật sự là không biết sống chết.
Nếu nàng thực sự cùng phe với bọn cướp kia, chẳng lẽ nàng có bệnh hay sao mà tự mình chui vào nhà giam đây?
Theo nàng thì người đáng nghi nhất phải là Lâu Tâm Nguyệt.
Bởi vì tất cả những người dự thi đều bị bắt, chỉ có mình nàng ta là không.
Hửm… chẳng lẽ bọn cướp biết Lâu Tâm Nguyệt đã không còn tự cách tranh đoạt vị trí Duệ vương phi, cho nên từ bi không bắt cũng nên.
Nàng nhún nhún vai ra vẻ mình vô tội: “Đúng vậy, ta thật sự không có gì bằng các ngươi, ta cũng muốn biết vì sao, ta lại có thể một mình một gian nhà giam?”
Không sợ địch nhân như sói, chỉ sợ đồng đội như heo.
Hừ, đây là một ví dụ sống sờ sờ a!
Một đám nữ nhân, không nghĩ cách làm sao có thể bỏ chạy.
Lúc này còn lên mặt xem ai ở nhà giam tốt hơn, quả thực là một đám đần.
Nhưng đúng thật là nhà giam của Tiêu Yên so với bọn họ tốt hơn nhiều, có lẽ vì trên đỉnh có một lỗ nhỏ đón ánh sáng mặt trời, cho nên không những không ẩm ướt mà còn khô mát…
Hai ngày sau không còn ai chú ý tới nàng nữa, giống như nàng chỉ là vật trang trí.
Tên nam nhân khen thân thể nàng mềm mại cũng không có đến, loại chuyện làm ấm giường cũng chưa xảy ra.
Ngược lại mỗi ngày đều có người mang hai nữ tử ở đối diện đi, nhưng lúc về chỉ còn một.