Đám vợ bé kia không cam lòng, cũng chỉ có thể thất thiểu trở về.
Ngày thứ ba sau khi hồi cung, Duệ vương tiến cung thỉnh tội.
Đương nhiên cái này chỉ là hình thức, mấu chốt là hoàng đế – bức hôn.
Sau khi thỉnh tội xong, Mai quý phi nói với Tiêu Yên, Yên nhi a, sau khi con hồi cung đều đợi ở Trường Xuân cung, hôm nay khí trời rất tốt, con nên ra Ngự hoa viên đi dạo đi.
Vì vậy không lâu sau liền có màn này, trên cầu đá cẩm thạch, bên này một người bên kia một người.
Bỏ qua ánh mắt đang công kích lẫn nhau của hai người, còn lại là tuấn nam mỹ nữ, y phục bồng bềnh, thật nên thơ.
Tiêu Yên bị ánh mắt kia chém đến khiến toàn thân run rẩy, nàng cắn móng tay nghĩ, sao lại giống không phải oan gia không gặp mặt vậy, một cái hậu hoa viên bự chà bá, ngươi nói xem gặp ai không gặp, cư nhiên lại gặp hắn.
Hay là chạy trốn nhỉ, nhưng không được, ni mã, đây là nội cung, nội cung đó, ngươi dám làm gì tỷ đây sao, sợ cái rắm a.
Tiêu Yên ngẩng đầu, bước về phía trước, đàng hoàng hành lễ: “Dân nữ tham kiến Duệ vương điện hạ.”
Phương Húc cũng không nói để cho Tiêu Yên đứng lên, cứ mặc kệ nàng nửa ngồi nửa đứng, không biết lấy từ đâu một cây trâm hoa, mắt phượng lấp lánh.
“Bản vương có một thói quen, lúc trong lòng nghĩ đến ai, sẽ cầm lấy vật tùy thân của người ấy, đợi đến khi lột da hủy xác người đó, mới ném thứ kia đi.”
Tiêu Yên rất tự nhiên đứng lên, giống như chưa từng nhìn thấy chiếc trâm kia, che miệng cười nói:
“Cái thói quen này của vương gia thật không tốt, lúc nào cũng mang theo trâm hoa của cô nương nhà người ta ở bên người, người ngoài lại cho rằng ngài có tình sâu nghĩa nặng đối với cô ấy.”
Đột nhiên Phượng Húc sáp lại đè đặt Tiêu Yên trên cầu đá, để nửa người nàng chới với giữa không trung, chỉ cần đẩy nhẹ một cái sẽ ngã xuống.
Vuốt chiếc cổ của Tiêu Yên, ôn nhu cười nói: “Đúng vậy, tình cảm của bản vương đối với nàng thật sâu nặng, đến nỗi ước gì ăn sạch nàng xương cốt không còn, nuốt hết vào bụng.”