Rất nhanh hắn liền hiểu, câu vương gia nói – ai có thể từ trong tay bản vương chạy thoát, đó chính là vương phi.
Ngụy Kỳ nghĩ, hắn có thể hiểu như vậy không: nếu như Tiêu Yên trở về hoàng cung trong khoảng thời gian đã quy định, như vậy vị trí Duệ vương phi thuộc về nàng ấy?
Nếu như không về được…
Câu sau của vương gia chính là đáp án, lời này của Phượng Húc cũng thật ngoan tuyệt.
Nếu trước giờ Dậu sáng mai Tiêu Yên chưa vào cung, vậy…cho dù sau đó nàng có vào cung được chăng nữa, Phượng Húc cũng không buông tha, tất cả thế lực của Duệ vương, sẽ dùng toàn lực để giết chết nàng.
Tình huống của Tiêu Yên lúc này chẳng khác nào đã kề dao trên cổ, chỉ chút nữa thôi là đầu thân chia lìa.
Trong lòng Ngụy Kỳ, nàng ấy chỉ là một đứa trẻ (16t), sao vương gia có thể ác như vậy?
Ngụy Kỳ lén liếc mắt nhìn Phượng Húc, cái nhìn này khiến tay chân y lạnh như băng, giống như là nhìn thấy hình ảnh máu chảy thành sông.
Lúc này Phượng Húc đang cười, môi mỏng khẽ nhếch, mắt phượng nhíu lại, lông mi dài hơi cong, tao nhã vô song.
Đôi mắt giống như phát sáng, thị huyết, hưng phấn, giết chóc, không thể chờ đợi…
Giống như trước kia, y hệt lúc ngài ấy lau lợi kiếm chuẩn bị ra chiến trường…
Phượng Húc cũng không phải người tốt như trong lời đồn, đi đánh giặc không đơn giản chỉ là bảo vệ quốc gia, ngài ấy mới không có cái tư tưởng giác ngộ như vậy đâu.
Phượng Húc chinh chiến, phần lớn là vì quá nhàm chán. [!!! ]
Phần nhỏ là vì ở trên chiến trường, có thể không quan tâm bất cứ thứ gì mà chặt đầu kẻ địch, có thể hưởng thụ khoái cảm giết chóc, hưởng thụ thắng lợi xây dựng bằng máu.
Nói tóm lại, đây là một nam nhân bệnh thần kinh, Tiêu Yên gọi y là – biến thái.
Ngụy Kỳ vào cung truyền nguyên văn lời của Phượng Húc, sau khi hoàng đế nghe xong thì dở khóc dở cười.
Đây là Duệ vương muốn thú phi, hay là muốn kiếm cớ giết người?