Tiếng đàn sáo vang lên, Tiêu Yên chậm rãi đong đưa cơ thể, phất tay áo nương theo nhịp trống, khẽ khẩn trương lại nhu hòa, kết hợp như nước chảy mây trôi.
Cước bộ lưu loát, dáng người nhẹ nhàng, tay áo vung lên, như nặng như nhẹ, thu phóng tự nhiên, vung tay áo, ném dải lụa, phất tay áo, thu về tay….vân vân, tóm lại đây là một công việc cực kì phí thể lực.
Nhất là lúc dải lụa dài năm mét trong tay áo vung lên đụng vào mặt trống, sau khi phát ra âm thanh lại thu hồi trở về, chỉ riêng động tác này nếu không có mười năm bảnh lĩnh thì không thể làm được.
Mẫu thân Tiêu Yên là một tài nữ, lại giỏi vũ đạo, hơn nữa thân thể Tiêu Yên từ nhỏ đã có thiên phú này, cho nên sau khi mẫu thân nàng mất đi sủng ái của trượng phu liền đem toàn bộ tâm tư đặt lên người Tiêu Yên.
Bởi vậy nên mới qua vài năm, vũ kỹ của Tiêu Yên đã “trò giỏi hơn thầy”.
Đáng tiếc, nàng chưa thành thạo thì mẫu thân đã qua đời.
Sau này không còn ai hướng dẫn nên chỉ có thể ngẫu nhiên luyện tập một chút. Bây giờ trong Tiêu gia, ngoại trừ Thúy Trúc thì không còn ai biết Tiêu Yên biết khiêu vũ.
Vũ y sôi trào, ống tay áo uốn lượn, chuông bạc trên chân và cô tay vang từng tiếng linh đang không dứt, phối hợp với một khúc hát uyển chuyển, nghe rồi nhìn tuyệt đối hay hơn cả thịnh yến trong hoàng cung.
Tiếng thất huyền cầm cuối cùng hạ xuống, năm mét lụa trên tay Tiêu Yên từ từ rũ xuống.
Trong nháy mắt nam nhân dưới đài gần như điên cuồng, tất cả chen chúc dưới chân đài, hò hét chói tai, vàng bạc châu báu ngân phiếu tựa như có rác mà ném ào ào lên trên đài.
Tình huống này làm Tiêu Yên thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, một lát nữa sẽ được chia một khoản thật lớn, thật lớn!.
Đang lúc cần phải tập trung tinh thần, giọng nữ của hệ thống lại vang lên.
[hệ thống] : chúc mừng người chơi Tiêu Yên trở thành vũ giả cao cấp, đạt được một bộ Thất Thải Nghê Thường, 300 lượng bạc.
Thân thể Tiêu Yên đang tạo hình khổng tước bay lên, thân thể nghiêng về trước 45 độ, chân trái duỗi ra, hai tay dang ra hai bên, là một tư thế đẹp.
Đang lúc nàng khó khăn chống đỡ thân thể, lại bị nữ hệ thống quấy rầy, dưới chân Tiêu Yên liền mềm nhũn, thấy mình sắp ngã xuống, nàng dứt khoát ném dải lụa quấn lên cây cột….