Đáy lòng nàng tự cười mỉa chính mình: Tiêu Yên a Tiêu Yên, ngươi vì đạt được mục đích mà không từ chút thủ đoạn nào, rõ ràng có hôn ước trói buộc, vậy mà còn dụ dỗ nam nhân khác, nếu Phượng Húc mà biết chắc sẽ không giữ ngươi nửa giây.
Thật ra loại người như Tiêu Yên không phải ích kỷ bẩm sinh, mà là bị cuộc sống áp bức ra nông nỗi này.
Lệnh Hồ Cẩm Y mím môi không lên tiếng, dù y cảm thấy thoải mái, nhưng lại giống như có cái gì đó ngăn lại… khó chịu.
Trong nội tâm của Lệnh Hồ Cẩm Y, Tiêu Yên khác biệt với mọi người, cho nên cậu cam tâm tình nguyện vì nàng làm bất cứ việc gì, không cần thù lao hay ban thưởng…
Nhưng lúc này cậu không biết nên biểu đạt thế nào, mà Tiêu Yên lại không đoán ra.
Thấy Lệnh Hồ Cẩm Y không nói gì, nàng thở nhẹ trong lòng, có đôi khi dỗ hài tử cũng cần kỹ thuật.
Đôi môi rời khỏi lỗ tai cậu, rồi từ từ in lên môi người kia, nhẹ giọng nỉ non.
“Giúp ta một chút, lúc này ta nhất định phải đi Dịch Đình cung, trong hoàng cung trừ ngươi ra, ta không tin bất kì ai, hiện tại… ta chỉ có ngươi.”
Giọng nói Tiêu Yên xa xôi, rất trống trải, mang theo thê lương, Lệnh Hồ Cẩm Y nghe mà ngực ẩn đau.
Đôi môi nàng, hơi thở nóng rực ấy từng chút từng chút ảnh hưởng đến suy nghĩ của Lệnh Hồ Cẩm Y.
Trái tim cậu đập như gõ trống, không dám động đậy, trên mặt nổi lên hai rặng mây hồng, cố gắng nặn ra một tiếng từ cổ họng: “Ừ…”
Tu mừng rỡ, nâng mặt cậu lên, nhẹ nhàng cười: “Cám ơn, vậy bây giờ, là phần thưởng…”
Trước ánh mắt khó hiểu của cậu, Tiêu Yên ngậm lấy đôi môi ấy, mút vào, liếm liếm nhưng lại không đi sâu vào trong, chỉ vậy thôi cũng đủ để trêu chọc Lệnh Hồ Cẩm Y.
Cho đến khi hô hập cậu thông thuận, nam tính sắp thức tỉnh thì Tiêu Yên lại ngừng, nắm tay y nói: “Được rồi chúng ta đi thôi.”
Đôi mắt Lệnh Hồ Cẩm Y sóng sánh, mị hoặc lan tràn, tỏa sáng cầm tay Tiêu Yên: “Nhưng mà lúc này trên người ta rất không thoải mái.”
“Ngoan, đó là dư âm của phần thưởng, sau khi đi Dịch Đình về, ta… cho ngươi thoải mái, được không?”