Nàng dặn dò Thúy Trúc: “Thúy Trúc, ngươi nhanh mang thư đi, đừng cho ai biết.”
Thúy Trúc vỗ ngực một cái: “Tiểu thư yên tâm, ta làm việc thế nào ngài rất rõ còn gì.”
Căn cứ vào nguyên tắc địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, Tiêu Yên tìm đến Chu Minh Tường, nàng tin tưởng với lòng dạ của hắn, nhất định sẽ không để Tiêu Uyển sống tốt.
Chẳng qua bởi vì trong tay hai bên đều nắm điểm yếu của nhau nên nhất thời chưa phải cơ hội tốt để ra tay thôi.
Nếu mà…lúc này nàng đưa cơ hội đến tay Chu Minh Tường, nàng không tin hắn không động tâm.
Nơi Tiêu Yên hẹn chính là trà lâu trong thành – Thanh Trà trai. Ngồi trong gian phòng thanh nhã, nghe Thành tú tài ngâm thơ đối câu bên dưới, ngược lại rất có tình thú.
Thúy Trúc gấp gáp xao động thỉnh thoảng len lén nhìn ra ngoài, “không vội…. hắn sẽ đến.”
Tâm tư Chu Minh Tường, Tiêu Yên hiểu rất rõ, đại nhâ vật luôn khoan thai đế chậm, chẳng qua hắn nghĩ làm vậy để thỏa mãn mình một chút vì chuyện từng chịu nhục ở Tiêu gia – Lòng hư vinh mà thôi.
Rốt cuộc lần thứ bảy Thúy Trúc khuyên Tiêu Yên rời đi, Chu Minh Tường mới cất bước đẩy cửa vào.
Chỉ là… dáng vẻ kia khiến Tiêu Yên kinh hãi ngồi im tại chỗ, quên cả đứng dậy, “Chu thiếu gia…. Đây là….?”.
Mặt Chu Minh Tường xanh xah tím tím, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ, quả thực chẳng khác gì đầu heo.
Cánh tay gác trên vải trắng, bước đi khập khiễng, con mắt sưng vù chỉ hở một khe hẹp.
Ha ha…có thể nói dùng “Vô cùng thể thảm” để hình dung vẫn chưa đủ.
Chu Minh Tường hừ lạnh một tiếng, gã sai vặt bên người đã hắn đứng đối diện Tiêu Yên.
Thúy Trúc nín cười, ghe vào bên tai Tiêu Yên nhỏ giọng nói: “Tiểu Thư, hôm qua nô tỳ mới nghe nói, không biết hôm qua Chu thiếu gia thế nào, đang đi đường thì bị người lạ mặt trùm bao bố hội đồng cho một trận, còn lột sạch y phục rồi ném trước cửa Chu phủ.