Theo Mai quý phi đã nhiều năm, nàng cũng biết chủ tử là người như thế nào, thủ đoạn tuyệt đối là ác độc quyết đoán, lúc này Hạ Hà hi vọng Bồ Tát phù hộ, nương nương không tiếp tục truy cứu.
“Nô tỳ nghe rõ ràng, không ngờ Thu Sương Đông Tuyết ở trong cung lâu như thế, nhưng lại không hiểu chuyện như vậy.”
Hình như tâm tình Mai quý phi rất tốt, nhẹ nhàng ngáp một cái.
“Chết thì thôi, chẳng qua là hai nô tài, không có mắt nhìn thì giữ lại có ích gì.
Lão Ngũ làm rất tốt, loại nô tài này không dạch dỗ sẽ không coi ai ra gì, đi, lấy ngọc như ý mấy ngày trước hoàng thượng ban thưởng đưa cho lão ngũ.”
“Uhm…chọn mấy thước vải màu sắc hoa văn tốt đưa Yên nhi làm mấy bộ y phục, ngoài ra chọn mấy bộ trang sức của mang cung đưa qua, tỷ tỷ của bản cung chỉ có một nữ nhi này, trước kia ở Tiêu gia chịu không ít khổ, nay đến với bản cung, bản cung phải che chở thật tốt, không thể để nó chịu chút oan ức nào.”
Hạ Hà run rẩy, nương nương đang cảnh tỉnh nàng, đồng thời cũng nói với tất cả mọi người trong Trường Xuân cung, biểu tiểu thư bên ngoại này nàng rất coi trọng, nếu ai dám khinh thường, Thu Sương Đông Tuyết chính là kết quả.
“Nương nương nhân từ, biểu tiểu thư có nương nương bảo hộ sau khi xuất giá sẽ không chịu khổ nữa.”
“Hạ Hà, bản cung biết giao tình giữa ngươi và Thu Sương rất tốt, nhưng ngươi phải nhớ kĩ, đi theo bản cung…không cần đùa giỡn tâm tư, được rồi, bản cung mệt, muốn nghỉ ngơi, ngươi lui xuống đi.”
Làm sao Hạ Hà dám còn nửa điểm tâm tư, vội quỳ trên mặt đất: “Nương nương dạy phải, nô tỳ nhất định cẩn tuân nương nương dạy bảo, tuyệt không dám có tâm tư khác…”
Trong Thiên điện, Tiêu Yên ngủ cả buổi chiều, đến khi tỉnh lại sắc trời đã tối đen.
Thúy Trúc hầu hạ Tiêu Yên rời giường, ở bên tai nàng nói nhỏ: “Tiểu thư, hôm nay Ngũ điện hạ đánh chết hai cung nữ Mai quý phi phái tới.”
“Ồ… phải không?” đầu tiên Tiêu Yên ngạc nhiên, lại chợt hiểu ra.
Uhm không sai, Lý Tiêu là người tốt, chắc thấy hai cung nữ kia bất kính với nàng, nên thay nàng trút giận đây mà.