Mục lục
Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàn toàn phá vỡ vẻ quyến rũ đoan trang lúc trước, căn bản chính là nữ nhân rất sợ chết, một kẻ vô liêm sỉ.

Khi đó Phượng Húc cảm thấy, giữ lại một người như vậy, cũng không gây trở ngại gì, không ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn.

Sau đó, lúc rảnh rỗi nhàm chán, còn có thể lôi ra làm trò tiêu khiển.

Nhưng nữ nhân hắn cho rằng không có gì đáng hại lại khiến hắn ngã một cú thật đau, làm rối loạn tất cả mọi thứ hắn bày sẵn.

Đột nhiên Phượng Húc nghĩ, Ngụy Kỳ nói rất đúng, giết nữ nhân kia thì thật đáng tiếc, vẫn nên giữ lại từ từ hành hạ thì hơn.

Một đao giết chết, chẳng phải là tiện nghi cho nàng.

Thời gian từ từ trôi qua, cách khoảng thời gian Phượng Húc quy định ngày càng gần, Ngô Ứng Lâm liếc Tiêu Yên vẫn nhàn nhã không nóng vội kia.

Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, không biết sợ là gì.

Sắp qua giờ Thân, tiếp theo là giờ Dậu, sao cô nương này vẫn không hành động, chẳng lẽ không có ý định vào cung.

Tiêu Yên biết rõ Ngô Ứng Lâm nghĩ gì, nhìn sắc trời, đã đến thời điểm, cười nói với ông ta.

“Ngô đại nhân, đã đến lúc mời vài vị phu nhân ra cửa trước, cần phải nhắc nhở các vị phu nhân lúc kiểm tra phải cố gắng hết sức lợi dụng thân phận để kéo dài thời gian.”

Ngô Ứng Lâm vừa nghe liền phấn chấn tinh thần, đã lâu rồi không có ra tay lớn đến vậy.

Ông đã sớm phân phó vài vị phu nhân cùng gia quyến, mặc trang phục thật lộng lẫy, khoảng chừng ba chiếc xe ngựa, nghênh ngang từ cửa trước chạy hướng hoàng cung.

Sau khi đoàn người rời đi không lâu, cửa sau cạnh Ngô phủ có hai ba chiếc xe ngựa bình dân, tổng cộng có sáu nhóm, đi năm xe.

Phân tán ra, cùng chung một hướng, trước trước sau sau, mục đích duy nhất là hoàng cung.

Thị vệ giám thị Ngô phủ nhanh chóng thông báo cho Phượng Húc.

Hai ngón tay vê cằm, Phượng Húc cười ẩn ý.

“Nếu nàng chơi trò vàng thau lẫn lộn, vậy bổn vương tung một lưới bắt trọn, ngăn tất cả xe ngựa lại, kiểm tra từng cái.”

“Vương gia, nếu như không có Tiêu cô nương, vậy phải làm sao?”

Phượng Húc cười lạnh: “Không thấy, vậy bắt tất cả bọn họ lại, khi nào bắt được Tiêu Yên thì thả.”

“Nhưng…xe ngựa từ cửa chính ra còn có ba vị phu nhân Ngô phủ, và hai vị tiểu chưa đủ mười tuổi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK