Chữ viết của Tiêu Uyển Chu Minh Tường biết rất rõ, nàng viết chữ rất lơ là, không hề có nhấn mạnh, thói quen là ở chữ cuối cùng thường nhẹ nhàng điểm một dấu chấm, mà bức thư này hắn hoàn toàn không tìm thấy nửa điểm đáng ngờ, rõ ràng là Tiêu Uyển viết.
Nhìn vẻ mặt thất thần của Chu Minh Tường, Tiêu Yên không khỏi lên mặt một chút, khả năng bắt chước của nàng đã đạt đến trình độ cao thủ.
Tốn năm trăm lượng bạc mới có thể mua được kĩ năng bắt chước này từ hệ thống tỷ, tất nhiên là không hể tìm ra kẽ hở, nếu không chẳng phải là mất trắng nhiều bạc như vậy sao?.
Tiêu Yên dùng khăn nhẹ nhàng lau nước trà còn sót lại trên khóe môi, chậm chạp nói: “Uy hiếp? Ngươi cảm thấy không có sự uy hiếp nhưng người khác thì lại không nghĩ như vậy.”
“Có ý gì?” Chu Minh Tường gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Yên, hắn muốn có đáp án từ nàng.
“Ngươi là người đọc sách, vậy ngươi đọc sách vì cái gì? Gian khổ học tập mười năm, chẳng lẽ không phải vì một ngày nhất cử thành danh thiên hạ đều biết. Chu thiếu gia tài hoa, nhất định là sang năm sẽ muốn vào kinh đi thi, cũng nhất định là sẽ lấy được công danh, nói không chừng bệ hạ sẽ giữ ngươi ở kinh thành làm quan. Kinh thành nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, ai biết được lúc nào sẽ chạm mặt nhau, ngươi nói tâm tư kín đáo lòng dạ độc ác như Triệu thị sẽ để yên cho ngươi?”
Chu Minh Tường là một người tự phụ, mặc dù tài năng của hắn cũng bình thường nhưng chuyện này không làm chậm trễ việc hắn tự yêu bản thân a.
Lời lẽ của Tiêu Yên không thể không nghe ra sự khen tặng, thật thật đi vào lòng hắn.
Chu Mình Tường trầm mặc hồi lâu, tất nhiên là hoàn toàn tin lời nói của Tiêu Yên. Đúng vậy, sang năm hắn muốn vào kinh đi thi, hắn tài hoa hơn người như vậy chắc chắn sẽ được đề tên lên kim bảng, đến lúc đó nhất định sẽ được Hoàng Thượng trọng dụng, rất có thể phát hiện ra tiện nhân Tiêu Uyển kia.
Mẹ con bọn họ tất nhiên là sợ sau này bị hắn vạch trần cho nên mới quyết định ra tay trước.
Chu Minh Tường nghiến răng, quả thật không hề nghĩ tới đồ đê tiện kia có thể nhẫn tâm như vậy, ngay cả hắn mà cũng có thể xuống tay.
Chu Minh Tường mang hận ý thật sâu đối với Tiêu Uyển, hỏi; “Những thứ này làm sao mà ngươi biết được? Ngươi làm cách nào mà biết được bức thư này?”