Không lâu sau Thúy Trúc đã trở lại, đáp án cùng nàng suy đoán cũng không khác nhau là mấy.
Trong Bách Hợp hương quả nhiên có thứ khác, là một hương liệu cực kì hiếm –
Con báo hương này là cây sinh trưởng từ xác động vật như con báo hoặc mèo, được gọi là Con báo hương, bởi vì số lượng rất ít, nên ngàn vàng khó cầu. [chém, chém banh nhà lồng.]
Loại hương này rất đặc biệt, cũng không phải có hương thơm mê người, mà vì nó có công hiệu đặc thù.
Nếu như trộn chung với thuốc, thì dù nó là hương liệu kém cỏi cũng biến thành cực phẩm.
Cho nên rất nhiều người làm hương liệu, dù rỗng túi cũng phải có bằng được Con báo hương.
Nhưng loại này có một bí mật, nếu như cho quá nhiều, sẽ sinh ra hậu quả không tưởng được, dùng lâu sẽ khó thở, dẫn đến hít thở không thông mà chết.
Mà chết cũng khiến người ta nhìn không ra cái gì, bởi vì nó không có độc.
Cho dù có khám nghiệm tử thi cũng không tra ra nguyên nhân chết, chỉ có thể phán định là hít thở không thông mà chết.
Sau khi Tiêu Yên nghe xong, một cước đạp ngã bàn, tức đến toàn thân run rẩy.
Nếu không phải vì nàng chơi ‘ ba nghìn sủng ái’, nên khứu giác nhạy bén thì chỉ sợ hôm nay chỉ còn lại một cỗ thi thể.
Khá lắm Triệu thị, động thủ đúng không, vậy chúng ta liền xem ai mới là người cười sau cùng.
Nếu đã muốn chơi, vậy nàng cũng không thể làm rùa rút đầu, nhịn các nàng nhiều năm như vậy, các nàng thật cho rằng sinh tử của nàng đều nằm trong tay bọn họ sao.
Tiêu Yên không cần chơi đùa tâm lý, cũng chẳng cần mánh khóe.
Chỉ cần chọn thời điểm tốt, thừa dịp Lý Trường Thuận ở cùng với Tiêu lão gia, trực tiếp ném tới trước mặt bọn họ, cho dù Tiêu lão gia bảo vệ mẹ con bọn họ, đó cũng phải xem Lý công công có chịu hay không.