Suốt cả quãng đường mặt sẹo luôn giữ chặt cánh tay nàng khiến Tiêu Yên cảm thấy cái tay như muốn gãy.
Nàng muốn hắn nhẹ tay một chút, không cần giữ chặt như thế, nhưng cổ họng gằn mãi không ra tiếng nào.
Tiêu Yên đau khổ, ni mã, không thể nói thì ra lại khốn khổ như thế.
Sau khi lên bờ nàng mới phát hiện, thì ra đây là một cảng nhỏ, dân cư ở đây khá thưa thớt, chủ yếu là cung cấp thực phẩm cho người đi đường.
Mặt sẹo mang Tiêu Yên vào một khách điếm nhỏ, dáng vẻ khổ sở năn nỉ ông chủ cho một gian phòng cấp thấp ( hạ đẳng).
Lão bản liếc nhìn Tiêu Yên đang đứng phía sau, mặt sẹo vội vàng nói, đó là nàng dâu hắn mua từ bọn môi giới, đang chuẩn bị về nhà thành thân.
Tiêu Yên nghe được lời này hận không thể đi lên cắt đầu lưỡi tên kia, tiện nhân không biết xấu hổ, con mẹ nó ai là nàng dâu ngươi mua hả.
Nàng quyết định chỉ cần có cơ hội nhất định phải thọc cho tên súc sinh này vài đao, để cho hắn xuống âm phủ mà cưới vợ.
Khách điếm đang ồn ào bỗng dưng im lặng, không biết lão bản nhìn thấy gì, vội vàng vượt lên trước chạy ra cửa.
Tiêu Yên tò mò quay đầu lại, vừa nhìn nàng cũng ngây người theo.
Thì ra cái thanh chủy thủ khảm nạm bảo thạch để câu trộm gì đó, đối với xe ngựa kia chỉ là kiến so với voi.
Hai con ngựa toàn thân trắng bóc không pha tạp chút màu sắc khác kéo một chiếc xe xa hoa đến không thể xa hoa hơn, dừng trước cửa khách điếm.
Tại một cái trấn nhỏ như này lại xuất hiện một chiếc xe ngựa hoa hoa lệ lệ vàng óng ánh thực sự quá bắt mắt.
Chẳng trách mọi người nhìn đến ngẩn ngơ, chẳng trách lão bản mặc kệ tên mặt sẹo mà bỏ đi ra ngoài, nếu là nàng thì nàng cũng ôm bắp đùi kim chủ này.
Tiêu Yên đang muốn nhìn xem là ai mà tai to mặt lớn, dám ngồi xe ngựa cầu họa như vậy.
Nếu như không phải thiếu gia ngu ngốc thì nhất định là một người có năng lực đặt biệt.
Hai tì nữ mặc bạch y bước xuống, xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương khiến người ta nhìn là quên tất cả.
Nhất là một thân khí chất thanh nhã kia quả thật không giống tì nữ chú nào, so với tiểu thư kinh thành còn thiên kim hơn nhiều.