Sau khi suy tính, Tiêu Yên càng cảm thấy, Phượng Húc chết, nàng là người có lợi nhất.
Đáng tiếc… hắn may mắn, lại có thể thoát khỏi tay của Boss cuối, xem ra phải nghĩ biện pháp khác…
Lúc này Phượng Húc rất chật vật, bị nội thương, khí huyết toàn thân rối loại, còn bị Tiêu Yên nói móc: “Hừ, nàng muốn làm quả phụ?”
Tiêu Yên trắng mắt liếc nhìn hắn: “Hắc hắc, túc trực bên linh cữu của vương gia, vẫn tốt chán so với bị vương gia nhào qua nhào lại thành linh vị.”
“Tiêu Yên, gan nàng thật lớn, bản vương với nàng thề bất lưỡng lập.”
“Vương gia nói vậy là sai rồi, ta cho rằng, chúng ta sớm đã ở trong thế bất lưỡng lập.” Tiêu Yên thật thà nhắc nhở.
Hai người tóe lửa nhìn nhau mấy giây, sau đó vô cùng ăn ý mà hừ lạnh, rồi lại cùng nhau xoay người phất tay áo rời đi.
**
Hoàng cung bị lục soát khắp mọi ngõ ngách, trở lại Trường Xuân cung, tinh thần Tiêu Yên có chút không tập trung.
Sau khi đuổi Thúy Trúc ra ngoài, tự mình trở về phòng, vừa mới đi đến cửa đã có cảm giác lạ, trong phòn có tiếng thở của một người.
Tiêu Yên nhấc váy, bước tới bên giường, tay còn chưa kịp vén màn trướng, đã bị lôi đi, cảnh vật trước mắt xoay tròn.
Sau khi yên tĩnh lại, thấy cặp mắt xanh biếc gợi dục kia, còn có… dung nhan tuyệt sắc.
Tiêu Yên nuốt nước miếng, cục cưng a, một tháng không gặp, tiểu yêu nghiệt này càng thêm yêu nghiệt, ngay cả nàng cũng xuân tâm nhộn nhạo, muốn nổi thú tính cường đoạt.
Nàng đang đắm chìm trong sắc đẹp mà không để ý, giờ phút này nàng đang bị đối tượng nàng muốn cưỡng đoạt đè dưới thân.
Lệnh Hồ Cẩm Y cọ cọ lên ngực Tiêu Yên, còn mở miệng làm nũng, không ngừng gọi tên nàng: “Tiêu Yên, Tiêu Yên, Tiêu Yên….”
Từng tiếng vang lên giống như móng vuốt chú mèo nhỏ cào khẽ vào tâm nàng, khến toàn thân nàng run lên.
Chẳng qua lúc này không thích hợp để bị sắc dụ, Tiêu Yên nâng khuôn mặt của Lệnh Hồ Cẩm Y: “Nói, sao ngươi lại tới đây? Vì sao vừa nãy lại muốn giết Phượng Húc?”
Lệnh Hồ Cẩm Y chu môi, đôi mắt mờ mịt, vô tội nhìn nàng: “Ta nhớ nàng… hừ, ai bảo hắn ôm nàng, ta ngứa mắt.”