Môi đỏ mọng kiều diễm, thu thủy tiễn đồng, yêu kiều không nói, đưa tình ẩn tình, nếu ở trước mắt thú nam, nhất định sẽ nhiệt huyết sôi trào.
Nha… Cỡ nào nhu nhược, cỡ nào kiều mị a, hẳn là được người nâng ở lòng bàn tay, coi chừng che chở.
Tiêu Yên nhạy cảm nghe được đối diện truyền đến rất nhiều âm thanh nuốt nước miếng, trên người lập tức ra khỏi một tầng thắc mắc.
Dù cho Lâu Tâm Nguyệt trong lòng lửa giận ngập trời cũng không thể làm gì, người ta như vậy bày tỏ sự khâm phục đối với nàng, nàng có thể như thế
nào, có thể như thế nào?
Chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Cô nương quá khiêm nhường, ta bất quá chỉ là xem qua một vài sách cơ bản mà thôi.”
Lâu Tâm Nguyệt liếc mắt nhìn Mạc Đình Ca ở đối diện thấy hắn vẫn còn đang chăm chú vào Tiêu Yên, nói:
“Vừa rồi thấy cô nương với một công tử nói chuyện, dám hỏi một câu, ngươi có cùng công tử đó quen biết?”
“Đã gặp mặt hai lần.”
Không quen, cũng không có ý định tiếp tục quen.
“Ta ngược lại cùng công tử đó quen biết nhiều năm, hắn là người rất tốt, không bằng hôm nào chúng ta cùng nhau tụ tập.”
Tiêu Yên mặt lạnh, ái chà, định làm mối cho mình đây!
Làm cho nàng đưa ánh mắt chuyển dời đến Mạc Đình Ca, không đi tranh Duệ Vương phi?
Tiêu Yên rất rối ren, nội dung vở kịch hôm nay đều có các vị nam nữ chủ, vì sao cùng với nguyên tác nàng xem lại không giống.
Trong nguyên tác nói Lâu Tâm Nguyệt cùng Mạc Đình Ca được cho thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, hai nhà sớm đã có ý tứ làm đám hỏi, theo lý thuyết, Lâu Tâm Nguyệt cần phải đối với Mạc Đình Ca có vài phần thích a.
Hôm nay vì Duệ vương, lại tình nguyên đưa người vào tay Mạc Đinh Ca, chẳng lẽ Duệ vương mới là người trong lòng Lâu Tâm Nguyệt thích nhất?
Đầu óc Tiêu Yên có chút loạn, nhưng bây giờ còn không phải là thời điểm nghĩ những thứ này, nàng uyển chuyển:
“Thế thì không cần, ta không có cùng công tử sơ giao, hôm nay ở trong cung, không tiện cùng ngoại nam lui tới.”
Mục đích rất đơn thuần, ngoại trừ Duệ vương, tuyệt đối không thèm nam nhân khác, ngươi dừng hi vọng đi.
Lâu Tâm Nguyệt nắm tay thật chặt, xem ra nữ nhân này là quyết tâm muốn cùng nàng tranh giành cái ghế Duệ Vương phi, liền nói:
“Cô nương biết mục đích Hoàng Thượng cử hành yến hội là gì không?”
“Chẳng lẽ Lâu cô nương không biết?”
Mục đích của yến hội này, tất cả mọi người có lòng dạ đều biết rõ, cần gì nói lại.
Chúng ta là đối thủ, đối thủ sao, ta biết chứ.
Gò má Lâu Tâm Nguyệt ửng hồng, cúi đầu hờn dỗi:
“Ta đã ở cùng với Duệ vương, hắn là người rất tốt, rất ôn nhu săn sóc, nữ tử nào có thể lấy hắn, thật sự là phúc phận đã tu luyện từ đời trước.”