Lệnh Hồ Cẩm Y nuốt nước miếng, hành động theo bản năng, cúi người lè lưỡi liếm vết máu hồng diễm trên môi Tiêu Yên.
Toàn thân Tiêu Yên cứng ngắc, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không làm được.
Người ta vì ngươi mà cắt cổ tay, chảy nhiều máu như vậy, bị liếm một chút cũng không mất mát cái gì, chẳng bằng một giọt máu.
Nàng dứt khoát nhắm mắt lại, thôi, tùy hắn vậy, ta cũng không phải người nhỏ mọn.
Dù sao hắn cũng chẳng hiểu gì, coi như tiểu tử ba tuổi hôn nhẹ đi, cũng không xảy ra vấn đề gì.
Đúng là Tiêu Yên đã sai lầm khi mặc kệ thú tính của nam nhân, dù Lệnh Hồ Cẩm Y đơn thuần, nhưng hắn đã có thể làm được chuyện nam nhân với nữ nhân.
Lệnh Hồ Cẩm Y chỉ muốn liếm vết máu trên môi Tiêu Yên, nhưng… hắn phát hiện khi đụng môi nàng, toàn thân hắn liền là lạ, trong thân thể càng lúc càng nóng mãnh liệt.
Cảm giác rất xa lạ, hắn không hiểu chỉ có thể theo bản năng mà lục lọi.
Đến khi Tiêu Yên cảm thấy không thích hợp thì y phục trên người đã bị cởi một nửa, lúc này nàng mới cảm thấy sợ hãi.
Tiêu Yên giữ tay Lệnh Hồ Cẩm Y lại, đẩy hắn ra rồi thở hổn hển nói: “Lệnh Hồ Cẩm Y, ngươi dừng lại cho ta, Thúy Trúc sắp quay lại, đừng để nàng thấy, ngươi mau đi đi.”
Tiêu Yên rất sợ hãi, nàng không ghét hắn, nhưng …. cũng không có nghĩa là thích.
Huống chi, lúc này sao có thể làm việc kia.
Lệnh hồ Cẩm Y ngẩng đầu, mắt xanh lóe lên, thâm thúy u ám, ánh lên tinh quang, trong suốt… lại tràn ngập sát khí kinh người.
Hắn nhìn Tiêu Yên, nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, môi mọng mở ra: “Vậy, liền giết.”
Lệnh Hồ Cẩm Y không biết kế tiếp nên làm cái gì, có thể là hắn vô thức chán ghét bị quấy rầy vào lúc này.
Sát khí trên người hắn khiến Tiêu Yên lạnh cả sống lưng, cảm giác lạnh lẽo đến tận xương.
Đây mới là Lệnh Hồ Cẩm Y, thị huyết từ trong xương, thích giết chóc lại rất đơn thuần, nhưng có linh hồn hắc ám nhất.